Giản Phong im ắng suốt ba ngày, chán đến mức sắp mọc rêu nên bèn chạy đến đội đua motor. Đội của bọn họ ban đầu chỉ là một nhóm bạn cùng đam mê motor tụ tập lại, sau này dần phát triển thành một đội chuyên nghiệp tham gia các giải đấu. Giản Phong mới gia nhập đội từ năm ngoái.
Đội trưởng vừa thấy Giản Phong liền kéo cậu lại hỏi: "Giản Phong, chân cậu khỏi chưa? Tháng tới có một giải đấu, cậu xem có muốn đăng ký không? À đúng rồi, bình xăng và đầu xe của cậu hỏng nát cả rồi, sửa còn tốn tiền hơn mua xe mới. Bên anh có xe mới đấy, muốn đi xem thử không?"
"Được đó, đi xem thử!" Vừa dứt lời, Giản Phong chợt nhớ ra bố đã khóa thẻ của cậu. Giản Minh Viễn tức đến chết đi sống lại với thằng con trai được cưng chiều từ bé này nên đã khóa thẻ, còn tuyên bố nếu cậu không xử lí hết đám xe motor kia thì cả đời đừng mong bước chân vào nhà họ Giản nữa. Ngay sau đó, Ngô Phượng Chi gọi điện cho Giản Phong trấn an, bảo cậu đừng lo, chỉ là tạm khóa thẻ thôi, đợi bố cậu nguôi giận rồi về xin lỗi, nhún nhường chút là được.
Cậu cũng đã hứa với bác sĩ Tô tạm thời không tham gia mấy hoạt động nguy hiểm nên đành mím môi, khó xử nói: "Thôi vậy, thầy Lưu, thầy nhường cơ hội này cho các anh em khác đi ạ."
"Sao thế? Cơ hội tốt như vậy, người khác muốn còn chẳng được!"
"Em hết tiền rồi, bị bố em khóa thẻ rồi."
"À, vậy à, thế thôi vậy. Ờm, tôi có việc, đi trước nhé."
Giản Phong gãi đầu, thực dụng đến vậy luôn hả?
Giản Phong nhắn chuyện này cho Tô Thời Thanh, vừa khéo lúc đó Tô Thời Thanh đang ăn cơm, liền trả lời cậu: 【Cậu làm đúng lắm, chân của cậu ít nhất cần dưỡng thương nửa năm.】
Tô Thời Thanh không mấy hứng thú với chuyện của đội đua xe của họ, cũng không quan tâm đến mấy chuyện lằng nhằng bên trong, anh chỉ quan tâm bệnh nhân của mình có tuân thủ lời dặn của bác sĩ hay không.
Nhận được tin nhắn trả lời của Tô Thời Thanh, tâm trạng Giản Phong tốt hơn hẳn: 【Bác sĩ Tô, bình thường lúc không làm việc anh làm gì thế?】
【Đọc sách, đi chợ, nghe nhạc kịch, xem phim.】
Đáng tiếc là những cơ hội đó rất ít. Tô Thời Thanh thích đi chợ một mình, chợ hoa hay chợ chim cá đều thích cả. Anh thích tìm kiếm cái không khí đời thường giản dị trong sự ồn ào náo nhiệt ấy.
Giản Phong không hiểu, thậm chí còn hơi hụt hẫng: 【Đi chợ có gì hay ho chứ, em còn định đợi anh nghỉ phép để đưa anh đi chơi dù lượn nữa kìa. Anh ở bệnh viện cả ngày chắc chắn áp lực lắm, chơi mấy trò cảm giác mạnh có thể giúp anh thả lỏng đầu óc, giảm stress lắm đó.】
Tô Thời Thanh bật cười, cảm thấy đối phương như một đứa trẻ: 【Đi chợ rau cũng rất giảm stress, nghe tiếng ồn ào mặc cả, cảm nhận sự bình dị của cuộc sống. Cậu còn nhỏ, chưa hiểu được đâu.】
【Đúng là em không hiểu thật, thế lần sau bác sĩ Tô dẫn em đi với nhé. Em chưa từng được đi chợ, mẹ em mắc chứng sạch sẽ quá mức nên rau trong nhà đều là cửa hàng thực phẩm tươi sống giao đến tận cửa thôi. Anh cũng dẫn em đi cảm nhận chút không khí được không?】
Y tá gọi bác sĩ Tô, Tô Thời Thanh tiện tay nhắn lại: 【Được.】
Giản Phong giơ điện thoại lên, nhảy cẫng lên vui sướиɠ, bắt đầu mong ngóng ngày Tô Thời Thanh nghỉ phép.
Còn nghĩ trước tiên sẽ cùng bác sĩ Tô đi chợ rau, sau đó dụ dỗ bác sĩ Tô đi chơi dù lượn, nhảy bungee cũng được, áp lực của anh ấy lớn như vậy, cả ngày thần kinh đều ở trạng thái căng thẳng, phải thả lỏng một chút.
Giản Phong bắt đầu thích thể thao mạo hiểm từ trước kỳ thi đại học. Thời gian đó ôn tập căng thẳng, cộng thêm việc không tự tin vào bản thân, Giản Phong rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ. Mẹ cậu thấy con trai cả ngày ở nhà vò đầu bứt tai, mỗi lần vò là rụng cả nắm tóc liền vội vàng đi tìm "bậc thầy tâm lý" mà bà quen biết để nhờ giúp đỡ.
Thực ra đó chỉ là một tên lừa đảo đội lốt "bậc thầy tâm lý" trên một tài khoản công chúng nào đó. Ban đầu, gã muốn dụ dỗ Giản Phong đến phòng khám tâm lý của đệ tử mình để kiếm chút tiền. Không ngờ hôm đó Giản Phong đi lại nhầm đường tới câu lạc bộ dù lượn. Trùng hợp là nó nằm ngay cạnh trung tâm tham vấn tâm lý, mà hôm đó câu lạc bộ lại đang tổ chức hoạt động trải nghiệm. Giản Phong đi theo trải nghiệm một lần, theo lời cậu kể lại, cảm giác giống như chết đi một lần rồi lại sống lại, luồng khí tắc nghẽn trong lòng phút chốc được khai thông. Từ đó, Giản Phong dần dần bước vào giới thể thao mạo hiểm, bạn bè trong giới cũng ngày một nhiều.
Về đến nhà, Giản Phong tính toán lại số tiền tiết kiệm của mình. Cũng may dù không có sự tài trợ của ông già, cậu vẫn đủ sức cầm cự thêm một thời gian. Mẹ cậu từng nói: 【Con trai à, đừng giận dỗi với bố con làm gì, tiền của ông ấy sau này chẳng phải đều là của con sao? Bây giờ không cho con thì sau này cũng là của con thôi. Nhà mình chỉ có một đứa con trai là con, bố mẹ vất vả kiếm tiền không phải cũng là vì để con làm cậu ấm hay sao!】
Bản thân Giản Phong cũng tự kiếm được tiền. Cậu tham gia thi đấu, làm người mẫu quảng cáo, rồi còn làm huấn luyện viên dù lượn, đều có thu nhập, chỉ là cậu không có khái niệm gì về tiền bạc. Nghiêm túc mà nói thì đến đời Giản Phong đã là "phú tam đại" (thế hệ giàu thứ ba), ông nội cậu thời trước làm chủ thầu xây dựng, đến đời bố cậu thì trực tiếp mở công ty bất động sản. Công ty không lớn, chỉ xây dựng chung cư và bán các dự án trong thành phố, nhưng tầm cỡ như vậy cũng được xem là nhất nhì trong vùng rồi.
Trước khi đi ngủ, Giản Phong lại mở lịch lên xem, đã ba ngày rồi chưa gặp bác sĩ Tô. Nếu ngày nào cũng đến thì chắc anh ấy sẽ thấy rất phiền… thôi cố nhịn thêm chút nữa vậy.
Tan làm, Tô Thời Thanh tiện tay mang theo bó hoa hồng trong văn phòng, cắm được một tuần hoa đã hơi đổi màu, nên vứt đi thôi.
Còn chưa đi đến bãi đỗ xe, từ xa anh đã thấy có một người ngồi ở bậc thềm, đầu rũ xuống liên tục gật gù. Tô Thời Thanh khựng lại, nhẹ nhàng bước tới vỗ nhẹ vai cậu: "Giản Phong, sao lại ngủ ở đây?"
Giản Phong giật mình tỉnh giấc, vội vàng đứng phắt dậy, đưa một bó hoa hồng tươi mới đến trước mặt Tô Thời Thanh: "Bác sĩ Tô, anh tan làm rồi à, em đến tặng hoa cho anh!"
Tô Thời Thanh lắc lắc bó hoa còn chưa kịp vứt trên tay: "Lần sau đừng tặng nữa, cậu xem, lãng phí lắm."
Trời ơi! Bác sĩ Tô giữ lại hoa của mình suốt 7 ngày luôn!
Đôi mắt Giản Phong cong cong thành hình bán nguyệt khi cười: "Đâu có lãng phí, miễn là bác sĩ Tô thích thì không tính là không lãng phí!"
"Lần sau đừng tặng nữa, coi như bó hoa trước là lời cảm ơn của bệnh nhân đi."
Giản Phong mím môi, ngoan ngoãn đáp: "Vâng, không tặng nữa, sẽ không làm phiền bác sĩ Tô đâu."
Tô Thời Thanh đi đến thùng rác vứt bó hoa cũ, sau đó quay lại nhận bó hoa mới từ tay Giản Phong, nói: "Hôm nay không đi xe đến chứ? Đi chung nhé."
Giản Phong đi theo sau anh, bóng hai người một trước một sau đổ dài trên mặt đất. Giản Phong khẽ nâng tay lên để hai bóng chồng lên nhau, giống như Tô Thời Thanh đang nắm tay cậu.
Lên xe, Tô Thời Thanh đặt bó hoa ở ghế sau rồi hỏi Giản Phong: "Vẫn còn ở khách sạn à?"
"Không không!" Giản Phong vừa nói vừa xua tay lia lịa: "Em chuyển đến căn hộ của em rồi.”
Sợ Tô Thời Thanh có ấn tượng không tốt về mình, cậu vội vàng bổ sung: "Là nhà em tự mua, không phải tiền của bố mẹ em, em tự dành dụm mua đó."
Xe khởi động, Tô Thời Thanh lại liếc nhìn Giản Phong lần nữa, phát hiện Giản Phong luôn thích cúi đầu rụt cổ: "Giản Phong, ngồi thẳng lên. Ngồi như vậy lâu ngày dễ bị vẹo đốt sống cổ đấy."
Giản Phong lập tức ngồi thẳng lên. Thấy Tô Thời Thanh không nói gì, cậu cắn răng, lấy hết dũng khí nói: "Bác sĩ Tô, em có một bí mật muốn kể cho anh."
"Ừ? Nói đi."
"Cái đó..." Lời đến bên miệng, Giản Phong lại chùn bước, cậu hít sâu một hơi nhìn Tô Thời Thanh. Lúc đó, anh vừa đánh lái rẽ vào khúc cua nên ngước mắt lên nhìn cậu: "Sao thế? Không tìm được việc hay gặp khó khăn gì à? Ai cũng có lúc gặp chuyện mà, có gì đâu phải ngại, cứ nói đi."
Giản Phong xoắn chặt dây an toàn, cúi đầu nói: "Bác sĩ Tô, là chuyện liên quan đến xu hướng tính dục của em, em thích người cùng giới."
Sắc mặt của Tô Thời Thanh không có gì thay đổi. Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, lái xe với tốc độ đều đều: "Ừ."
"Anh không thấy phản cảm ạ? Không phải nên kinh ngạc sao?"
"Sao lại phải kinh ngạc, chuyện này rất bình thường mà." Huống chi lần trước trong bệnh viện chẳng phải cậu đã nói rồi sao? Tô Thời Thanh thầm nghĩ.
Giản Phong thở phào nhẹ nhõm, có chút vui mừng: "Vậy bác sĩ Tô, anh... anh có thích con trai..."
"Giản Phong" Tô Thời Thanh cắt ngang lời cậu: "Tôi rất xin lỗi vì đã khiến cậu nảy sinh cảm giác phụ thuộc vào bác sĩ điều trị của mình. Khi con người bị tổn thương hoặc rơi vào giai đoạn suy sụp, họ rất dễ đột nhiên nảy sinh cảm giác phụ thuộc hoặc có thiện cảm với một người ở gần mình. Nhưng cảm giác này thường chỉ là nhất thời và không kéo dài. Giản Phong, cậu có phân biệt được cảm giác này không?"
Mặt Giản Phong đỏ bừng, một nửa vì xấu hổ, một nửa vì ngượng ngùng. Lúc trước ở bệnh viện cậu vô tư nói đùa không hề có cảm giác này. Vậy mà lần này muốn nghiêm túc tỏ tình với bác sĩ Tô, còn chưa kịp nói hết câu đã bị anh dập tắt từ trong trứng nước.
"Bác sĩ Tô, em phân biệt được. Không phải vì có thiện cảm, cũng không phải vì biết ơn, mà là…là..."
"Là gì?"
Giản Phong càng nói càng nhỏ giọng: "Là vì anh đẹp trai, lại còn vô cùng lương thiện. Hình như em ngày càng thích anh hơn rồi, bác sĩ Tô. Nhưng mà không sao đâu, anh có thể từ chối em. Mặc dù em sẽ hơi buồn một chút, nhưng không có luật nào quy định em thích anh thì anh nhất định phải thích em cả."
Tô Thời Thanh thở dài, có chút muốn xoa đầu Giản Phong, cuối cùng chỉ khẽ cười nói: "Giản Phong, em đúng là mới năm tuổi rưỡi."
Giản Phong khịt khịt mũi, lúc này có chút muốn khóc.
"Tuổi tâm lý của một người có liên quan rất lớn đến tuổi thơ và môi trường trưởng thành. Giản Phong, điều này chứng tỏ cậu đã có một cuộc sống rất hạnh phúc. Hãy giữ mãi sự ngây thơ này nhé, chăm chỉ làm việc, cố gắng học tập. Bệnh viện là nơi khám chữa bệnh, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng đến đây."
"Bác sĩ Tô" Giản Phong cố gắng kìm nén cảm giác muốn khóc, nói: "Anh thật tốt!"
Bác sĩ Tô không trách móc cậu, ngay cả khi từ chối cũng vẫn cân nhắc đến cảm xúc của cậu, còn giúp cậu phân tích vấn đề.
Thấy dáng vẻ ủ rũ của cậu, Tô Thời Thanh nghĩ nghĩ rồi khen cậu một câu: "Đối với sự thẳng thắn và dũng cảm của cậu, tôi vẫn rất khâm phục."
Giản Phong dụi dụi mũi, nghiêm túc nói: "Bác sĩ Tô, em nhất định sẽ không từ bỏ, em sẽ chứng minh cho anh thấy, đây không phải là cảm xúc nhất thời."
Mặc dù có chút "nhất kiến chung tình"- tình yêu sét đánh (thực ra là yêu vẻ bề ngoài trước :))) nhưng ai bảo anh đẹp trai như vậy chứ!