Dư Thương

Chương 7: Tặng hoa

Tô Thời Thanh đến bệnh viện lúc 7 giờ 20 phút. Vừa đỗ xe xong thì bị một bóng người không biết từ đâu nhảy ra dọa giật mình. Người đó cầm một bó hoa hồng đỏ đưa đến trước mặt anh. Sau đó, một khuôn mặt cười tươi, mắt cong cong ló ra từ phía sau bó hoa: “Bác sĩ Tô, chào buổi sáng!”

“Chân khỏi rồi à?” Tô Thời Thanh quan sát cậu. Đây là lần đầu tiên anh gặp lại Giản Phong kể từ khi cậu xuất viện hơn nửa tháng trước.

“Khỏi rồi, khỏi rồi! Bác sĩ Tô, anh quan tâm em à?”. Có điều đi nhanh thì chưa đi được, vẫn hơi khập khiễng một chút.

“Khỏi là tốt rồi. Dạo này chú ý một chút, cố gắng đừng làm mấy thứ nguy hiểm.”

Thấy cậu không sao, Tô Thời Thanh vô thức thở phào nhẹ nhõm.

“Bác sĩ Tô, tặng anh hoa này. Cảm ơn anh đã chăm sóc em trong thời gian qua.”

Rất nhiều bệnh nhân từng tặng hoa cho Tô Thời Thanh, hầu hết là hoa ly, hướng dương, cát cánh… nhưng đây là lần đầu tiên có người tặng hoa hồng đỏ. Anh không nhận: “Tốn kém quá. Tôi chỉ làm đúng bổn phận của một bác sĩ thôi, đâu có giúp đỡ được gì.”

“Em thấy bác sĩ Tô rất quan tâm, chăm sóc em mà. Hay là chúng ta đổi đi, hoa tặng anh, lần sau anh tặng em một viên kẹo là được. Được không, anh bác sĩ?”

Câu cuối cùng còn ý mang theo giọng điệu làm nũng. Cách gọi “anh bác sĩ”(yisheng ge ge ~) mềm mại kia khiến bước chân Tô Thời Thanh hơi khựng lại. Lúc này đang là giờ cao điểm đi làm, thỉnh thoảng có người liếc mắt nhìn về phía họ. Tô Thời Thanh xem giờ trên điện thoại rồi nhận lấy bó hoa:

“Vậy cảm ơn cậu. Hôm nay có ca phẫu thuật, tôi đi trước nhé.”

“Vâng! Tạm biệt, anh bác sĩ!”

Cả người Tô Thời Thanh nổi hết da gà. Anh ôm bó hoa, bước nhanh vào bệnh viện.

Dọc đường gặp đồng nghiệp, ai cũng trêu anh: “Bác sĩ Tô có người yêu rồi à? Lần đầu tiên thấy anh ôm hoa đấy. Chúc mừng nhé, sớm mời bọn em ăn kẹo cưới nha!”

“Ôi, bác sĩ Tô. Không phải trước đây anh bảo mình dị ứng phấn hoa sao? Trước giờ bệnh nhân tặng hoa anh đều để em cầm hộ. Nay sao lại hết dị ứng rồi?”

“Đúng đó, bác sĩ Tô. Trước giờ anh toàn bảo bọn em cầm đi tặng mấy chị em trong khoa mà. Bó hoa hồng này đẹp ghê, cho em cầm đi chia đi!”

Tô Thời Thanh mặc kệ họ, đi thẳng về phòng làm việc. Không tìm được bình hoa, anh tiện tay lấy cái xô đổ nước vào rồi cắm tạm.

Nhìn theo bóng lưng Tô Thời Thanh đi vào bệnh viện, Giản Phong hất tóc, nhảy lên chiếc Yamaha R1 của mình, nghênh ngang rồ ga phóng đi, để lại một làn khói bụi mù mịt, hoàn toàn quên mất chân mình từng bị thương.

Vì tự tiện trốn ra ngoài nên thẻ tín dụng lập tức bị ông già cậu đóng băng. May mà Giản Phong có một căn hộ nhỏ, bình thường đua motor với ca nô cũng kiếm được chút tiền, không đến mức phải quay về cầu xin bố. Căn hộ nhỏ đó lâu lắm rồi cậu không về nên vừa mở cửa ra, một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Bất đắc dĩ, cậu gọi dịch vụ dọn dẹp, còn mình thì chạy đến khách sạn gần đó ngủ tạm. Đến nơi mới phát hiện quên không mang quần áo, thế là đành phải mượn đồ của Hà Nhược Nguyên.

Khi Hà Nhược Nguyên đến khách sạn, Giản Phong chưa tắm, vẫn đang loay hoay trải ga giường.

“Tao thực sự phục mày luôn đấy. Lần nào ra ngoài ở khách sạn cũng phải mang theo cả chăn ga. Rắc rối thế thì khỏi ở cho xong!”

Vừa trải giường, Giản Phong vừa nói: “Mày tưởng tao muốn chắc? Không mang theo tao không ngủ được. Tao biết rõ chỉ là tự an ủi tâm lí thôi nhưng vậy mới yên tâm.”

“Đây, quần áo mày cần đây.”

“Qυầи ɭóŧ là mới đấy chứ?”

“Mới mà mới tinh luôn, quần áo cũng thế. Đều chưa từng mặc lần nào.”

Giản Phong cầm quần áo đi vào phòng tắm, nhìn vào gương mới phát hiện dạo này nằm viện khiến da cậu trắng lên trông thấy. Da cậu vốn là kiểu trắng lạnh, hồi đi học cậu có cả đống biệt danh như “Bạch Tuyết nhỏ”, “Tròn trắng trắng”, “Công chúa nhỏ”… Lúc nhỏ cậu còn thấy tủi thân, suốt ngày chạy ra phới nắng cho đen bớt đi. Giờ thì lại thấy trắng một chút vẫn tốt hơn, trông sạch sẽ sáng sủa. Mỗi lần có thi đấu ngoài trời, Giản Phong đều quấn mình kín như bưng, chỗ nào hở ra thì bôi kem chống nắng. So với bị cháy nắng, cậu càng không chịu nổi việc da chỗ trắng chỗ đen.

Sau khi Hà Nhược Nguyên rời đi, Giản Phong nhắn tin cho Tô Thời Thanh bảo tối nay sẽ đến đón anh tan làm. Nhắn xong liền lăn ra ngủ.

Tô Thời Thanh bận rộn xong thì đã là 10 giờ tối. Đang vào mùa chuyển giao từ xuân sang hạ nên chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn. Khoa cấp cứu có thêm không ít bệnh nhân bị đau đầu, sốt cao.

Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, anh đã bị bóng đen nhảy ra dọa cho hết hồn.“Bác sĩ Tô! Anh tan làm rồi à? Trời mưa nên em tới mang ô cho anh nè.”

“Tôi đi xe, không cần ô.” Với lại mưa cũng nhỏ, chỉ là mưa bụi lất phất.

“Nhưng từ đây ra bãi đỗ xe vẫn phải đi một đoạn mà, đoạn đó anh cũng không nên để bị dính mưa.”

Tô Thời Thanh để mặc cậu giơ ô che trên đầu mình, cả hai sánh vai đi tới bãi đỗ xe.

“Giản Phong, tôi nhớ năm nay cậu 22 tuổi rồi đúng không?”

“Đúng rồi, nhỏ hơn anh ba tuổi.”

“Ra trường chưa?” Tô Thời Thanh hỏi vì anh luôn cảm thấy tuổi tâm lý của Giản Phong chắc chỉ tầm 16.

“Ra trường rồi, em tốt nghiệp từ năm ngoái. Em đi học sớm hơn người ta một năm nên ra trường cũng sớm. Bác sĩ Tô chắc cũng thế nhỉ? Em nghe nói học y phải học nhiều năm lắm, vậy mà 25 tuổi anh đã là bác sĩ chính rồi, chắc chắn anh tốt nghiệp từ rất sớm.”

Hiếm hoi lắm Tô Thời Thanh mới có hứng tán gẫu với cậu: “Ừ, tôi tốt nghiệp cũng tầm tuổi cậu. Cấp một, cấp hai tôi đều nhảy lớp nên lên đại học sớm.”

“Woah!”

Nghe cậu cảm thán khoa trương như vậy, Tô Thời Thanh cứ tưởng cậu sẽ giống người khác khen kiểu “Anh giỏi thật đấy”, không ngờ Giản Phong lại nói: “Thế chắc hồi đi học anh cô đơn lắm. Chẳng có nam sinh nào muốn chơi với anh đâu. Người quá xuất sắc, nhất là con trai, thường sẽ rất cô đơn. Nhưng chắc có nhiều nữ sinh thích anh lắm.”

“Cậu nói gì cơ?”. Tô Thời Thanh dừng bước, quay đầu nhìn cậu. Lúc này anh lại cảm thấy tâm lý của cậu không chỉ dừng lại ở tuổi 16.

“Em nói là từ giờ trở đi anh sẽ không cô đơn nữa, vì đã có em đồng hành rồi. Em nói nhiều lắm, em sẽ luôn luyên thuyên bên cạnh, không để anh không thấy cô đơn nữa.”

Tô Thời Thanh khẽ cười, không đáp lời.

“Bác sĩ Tô, chúng ta là bạn rồi đúng không? Quen nhau lâu thế rồi, cũng tính là bạn nhỉ?”

“Ừ.”

“Yeah!” Giản Phong phấn khích cầm ô xoay một vòng làm nước mưa bắn đầy lên mặt Tô Thời Thanh. Anh không để ý, chỉ mỉm cười theo cậu. Lúc này mới phát hiện, khi cậu cười, khóe miệng sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Trước đây anh chưa từng để ý đến.

Nụ cười của cậu thực sự rất dễ lây, giống như những mầm non đâm chồi trên cành vào ngày xuân, khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu.

Đi đến bãi đỗ xe, Tô Thời Thanh liếc nhìn chiếc mô tô đỗ bên cạnh, hỏi: “Cậu đi chiếc xe này đến à?”

“À vâng! Có phải rất ngầu không?”

Nụ cười trên mặt Tô Thời Thanh vụt tắt, thay vào đó là vẻ nghiêm túc: “Chân cậu vừa mới khỏi.”

“Bác sĩ Tô, em biết sai rồi. Em không nên không nghe lời anh dặn. Em sẽ không đi nữa, mai em bảo bạn em đến lấy xe. Vậy em có thể đi nhờ xe anh về không?”

“Lên xe đi.”

Vậy là cậu thật sự được ngồi xe của bác sĩ Tô rồi? Đây không phải mơ chứ?

Tô Thời Thanh liếc mắt nhìn sang. Nụ cười trên mặt Giản Phong rõ ràng đến nỗi không giấu nổi. “Cười gì thế?”

“Dạ, không có gì, em đâu có cười gì đâu.”

“Ở đâu?”

Giản Phong đọc địa chỉ khách sạn, Tô Thời Thanh khẽ cau mày: “Sao lại ở khách sạn?”

“Em bị bố đuổi ra khỏi nhà rồi, không có chỗ ở nên đành phải ở khách sạn thôi.” Giản Phong bịa đại một lý do.

Tô Thời Thanh không nói gì thêm, dù sao cũng là chuyện nhà người ta. Thấy anh im lặng, Giản Phong lại tiếp tục nói: “Bác sĩ Tô, anh không biết bố em nhẫn tâm cỡ nào đâu. Không chỉ đuổi em ra khỏi nhà mà còn khóa cả thẻ tín dụng của em nữa. Cũng may em còn chút tiền tiết kiệm, nếu không chắc phải ra gầm cầu ngủ mất. Đến lúc đó không biết bác sĩ Tô có thương hại em chút nào không.”

“Cậu không có việc làm à?”

“Không ạ. Em chơi từ lúc tốt nghiệp xong đến bây giờ. Bố mẹ em cũng không ép em đi làm. Mẹ em bảo khi nào chơi chán thì đi tìm việc cũng được. Bố em thì càng chẳng quan tâm, miễn em không làm gì phạm pháp là được. Dù sao cũng không lo chết đói, chết rét, nhà em cũng đâu có trông chờ em kiếm tiền…”

Càng nghe sắc mặt Tô Thời Thanh càng nghiêm lại. Giản Phong cũng dần nhỏ giọng xuống. Hình như bác sĩ Tô lại không vui nữa rồi.

Tô Thời Thanh thở dài, nới với giọng điệu chân thành:

“Giản Phong, ở độ tuổi của cậu bây giờ không nên lãng phí thời gian vào những chuyện chơi bời. Cậu nên thử tìm một công việc. Vài năm nữa cậu sẽ nhận ra đây là giai đoạn tốt nhất để học hỏi. Công việc có thể giúp cậu mở mang tầm mắt, giúp cậu trưởng thành nhanh hơn và cũng giúp cậu tìm thấy giá trị của bản thân trong đó.”

Giản Phong gãi đầu, dù không đồng tình lắm nhưng vẫn gật gù theo ý anh: “Bác sĩ Tô nói đúng.”

Đến trước khách sạn, Giản Phong đặt tay trên nút mở khóa dây an toàn rồi nói: “Bác sĩ Tô, cảm ơn anh đã đưa em về. Lát nữa anh về đến nhà, em nhắn tin cho anh được không?”