Dư Thương

Chương 6: Muốn theo đuổi bác sĩ Tô

Tên WeChat của Tô Thời Thanh chỉ có một chữ "Thanh", ảnh đại diện còn đơn giản hơn nữa - một bức ảnh bầu trời xanh trong vắt. Giản Phong gửi yêu cầu kết bạn, vui mừng nhảy cẫng lên hai vòng tại chỗ.

Tối đó, Tô Thời Thanh đồng ý yêu cầu kết bạn, tiện tay lướt vài bài đăng trên trang cá nhân của Giản Phong, càng xem lông mày càng nhíu chặt. Những hoạt động cậu chơi đều là những môn thể thao mạo hiểm trong mắt Tô Thời Thanh: leo núi, đu dây từ vách đá, chèo thuyền kayak, dù lượn, nhảy bungee, lặn biển, lái motor. Trong trang cá nhân của cậu gần như chẳng có bức ảnh nào là đang đi bộ, không trượt ván thì cũng là xe thăng bằng.

Điều này thực sự lật đổ ấn tượng ban đầu của Tô Thời Thanh về cậu. Trong khoảng thời gian nằm viện, cậu để lại cho Tô Thời Thanh ấn tượng về một đứa trẻ chưa lớn, vừa bước chân ra khỏi trường học, chưa từng nếm trải sự khắc nghiệt của xã hội. Trông thì có vẻ vô tâm vô phế* nhưng thực chất lại rất đơn thuần và lương thiện. Hơn nữa, nhìn bề ngoài của cậu hoàn toàn không giống kiểu người chơi những môn thể thao mạo hiểm này. Da Giản Phong rất trắng, dáng người gầy nhưng săn chắc, tóc vừa mềm lại vừa dày. Tô Thời Thanh nhớ lại mấy vận động viên thể thao mạo hiểm anh từng thấy trên TV trước đây, người nào người nấy da dẻ đen sạm vì hoạt động ngoài trời quanh năm, cơ bắp rắn rỏi, nhìn có vẻ thô kệch, còn Giản Phong thì lại toát lên khí chất của một cậu thiếu gia nổi loạn.

* vô tâm vô phế: không tim không phổi, chỉ người có suy nghĩ đơn giản, không quan tâm tới những thứ xung quanh.

Dĩ nhiên, ‘thiếu gia’ chỉ là một phép ví von trong lòng Tô Thời Thanh. Anh không hề biết gì về hoàn cảnh gia đình của Giản Phong, thậm chí trong thời gian Giản Phong nằm viện, anh còn chưa từng thấy ai đến chăm sóc cậu, phần lớn đều là cậu tự lo cho mình.

Giản Phong nhìn thấy dòng thông báo "Bạn đã thêm Thanh vào danh sách bạn bè, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện" vào lúc hai giờ sáng. Cậu phấn khích đến mức suýt nữa thì cất cao giọng hát giữa đêm khuya, vừa định gửi tin nhắn thì chợt nhận ra đã quá muộn, bèn bực bội đấm mạnh vào gối. Biết vậy đã không chơi game đến giờ này, giờ này chắc bác sĩ Tô đi ngủ rồi, nhắn tin làm phiền anh ấy có vẻ không hay lắm.

Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên Giản Phong làm sau khi xuất viện là đến thăm Tiểu Siêu Nhân. Tiểu Siêu Nhân rất khỏe mạnh, còn Tô Thời Thanh thì đương nhiên không có thời gian rảnh. Thế nên cậu quay một đoạn video Tiểu Siêu Nhân rồi gửi cho Tô Thời Thanh, Tô Thời Thanh chỉ trả lời một chữ "Ừm" sau khi tan làm buổi tối.

Sau đó, Giản Phong thỉnh thoảng sẽ nhắn tin cho Tô Thời Thanh: vết thương đóng vảy rồi, chơi game thua rồi, bị đồng đội mắng…Bất cứ chuyện gì thú vị, vui vẻ hay buồn bã, chỉ cần nhớ ra là cậu lại nhắn cho anh. Tô Thời Thanh thường đọc vào buổi tối hoặc sáng sớm mà không trả lời, trừ khi lúc nhận được tin nhắn điện thoại vừa hay ở trong tay, anh mới tiện tay đáp lại một câu. Mà chỉ cần anh trả lời, Giản Phong lập tức dính chặt lấy điện thoại gửi tin nhắn không ngừng. Có lần Tô Thời Thanh vừa đọc tin nhắn của cậu vừa dựa vào sofa mà ngủ quên lúc nào không hay.

Mỗi khi đọc tin nhắn của cậu, tưởng tượng ra vẻ mặt cậu lúc nhắn, có thể là vui vẻ, cũng có thể là tức giận, Tô Thời Thanh lại bất giác mỉm cười. Dường như anh đã quen với việc mỗi ngày rảnh rỗi lại xem có tin nhắn của cậu hay không. Khi nhận ra điều này, Tô Thời Thanh mới phát hiện ba ngày nay Giản Phong không nhắn cho anh một tin nhắn nào..

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?

Tô Thời Thanh giật mình bởi suy nghĩ của chính mình. Không biết Giản Phong đã bắt đầu len lỏi vào cuộc sống của anh từ khi nào.

Lúc này, Giản Phong hắt xì một cái, cậu đã bị bố mình - Giản Minh Viễn giam trong nhà suốt ba ngày, điện thoại cũng bị tịch thu. Giản Minh Viễn nổi trận lôi đình, còn tuyên bố sẽ xử lý hết đống xe motor của cậu.

"Mẹ ơi, mẹ yêu dấu của con ơi, mẹ thả con ra đi có được không?" Giản Phong cầu cứu mẹ". Hoặc là đưa điện thoại cho con cũng được, mẹ ơi, có người sẽ tìm con đó."

Ngô Phượng Chi vừa đắp mặt nạ vừa nói "Ai tìm con? Đám bạn hư hỏng của con à? Con trai, mẹ nói con biết, bố con nói đúng đấy, bạn bè của con toàn những đứa không đáng tin, suốt ngày uống rượu, đua xe. Nếu không phải chúng nó rủ con đi chơi lúc trời mưa thì con có bị ngã không? Chân con mới vừa lành, chúng nó lại rủ rê con đi chơi nữa, chơi cái gì, chơi đùa với mạng sống à?"

Giản Phong sốt ruột, mấy ngày rồi không gửi tin nhắn cho bác sĩ Tô. Không biết anh ấy đã tan làm chưa, biết thế đã giấu một cái điện thoại đi rồi.

Tô Thời Thanh xin nghỉ một ngày để đến thăm Tiểu Siêu Nhân. Thằng bé đã phẫu thuật xong, tình trạng hiện tại kiểm soát khá ổn. Vừa nhìn thấy Tô Thời Thanh, Tiểu Siêu Nhân liền vui vẻ lấy ra một đống đồ chơi khoe với anh: "Mấy cái này đều là anh Giản Phong tặng cho em đó. Anh ấy còn mua cho em rất nhiều đồ ăn vặt nữa, nhưng anh ấy nói đợi em khỏe hẳn rồi mới được ăn. Anh bác sĩ, đợi em khỏe rồi mình cùng ăn nhé."

Mẹ của Tiểu Siêu Nhân nói với Tô Thời Thanh rằng đã một tuần nay Giản Phong không đến, trước đó cứ cách vài ngày lại ghé một lần, mỗi lần đến không mang quà thì cũng cho tiền. Tô Thời Thanh nghe vậy không nói gì, những chuyện này anh chưa từng nghe Giản Phong nhắc đến, ngay cả việc thường xuyên đến thăm Tiểu Siêu Nhân cũng không.

Buổi tối, Tô Thời Thanh chủ động nhắn tin cho Giản Phong lần đầu tiên. Để tin nhắn trông bớt đột ngột, Tô Thời Thanh đặc biệt lên Baidu tìm hiểu ý nghĩa của mấy từ "hỗ trợ" và "pháp sư" trong game mà Giản Phong từng nhắc đến trước đó, rồi tiếp tục nhắn theo nội dung cũ.

Giản Phong đang nằm úp sấp trên cửa sổ tầng ba của căn biệt thự nhà mình, ném mẩu giấy xuống dưới. Cậu và Lưu Huy, Hà Nhược Nguyên đã có ám hiệu từ trước, nếu Giản Phong quá ba ngày không online chơi game, thì chắc chắn đã bị nhốt.

Phía dưới vang lên mấy tiếng huýt sáo, Giản Phong cố gắng thò đầu ra nhìn, ánh đèn pin từ dưới lầu chiếu thẳng vào mặt cậu, Giản Phong giơ tay làm kí hiệu "OK".

Hà Nhược Nguyên ôm cái cưa điện mini, mặt mày căng thẳng: "Lưu Huy, mày nói xem có ổn không? Nhỡ lát nữa tiếng cưa điện to quá làm người ta phát hiện thì sao?"

"Lèm bà lèm bèm, anh em của mày bị nhốt ở nhà rồi mà mày còn suy nghĩ lắm thế, cứ làm đi! Yên tâm, tiếng nhỏ lắm. Với lại bây giờ đã là hai giờ sáng rồi, mẹ Giản Phong ngủ say rồi, bố cậu ta cũng không có ở nhà, tao vừa nhìn rồi, xe không có ở sân trước."

"Vậy, vậy được rồi, nhưng có chuyện gì thì đừng nói là quen tao đấy."

Lưu Huy đứng ở dưới chiếu đèn soi đường kiêm chỉ huy. Hà Nhược Nguyên đeo cái máy cưa nhỏ bám theo đường ống nước trèo lên tầng ba. Đối với đám chơi leo núi như bọn họ thì trèo lên tầng ba là chuyện nhỏ. Giản Phong đã chờ sẵn bên cửa sổ, nhận lấy máy cưa, cắm điện trong phòng, nhìn Hà Nhược Nguyên cưa song cửa sổ.

"Được rồi được rồi, tao có thể chui ra được rồi, tự do rồi!"

Vừa chạm chân xuống đất, Lưu Huy đã kéo cậu chạy: "Xe đậu phía trước, chạy nhanh."

"Khoan đã" Giản Phong chạy lại về phía cổng nhà mình: "Hai đứa mày lái xe ra phía trước đi, tao vào lấy đồ đã."

"Cái thằng trời đánh này, không phải nhà mày lắp chuông báo động sao? Mày vào đó rồi còn ra được không?" Lưu Huy nhỏ giọng chửi sau lưng.

Giản Phong chỉ muốn quay về lấy điện thoại của mình, không phải vì cái điện thoại đó quan trọng, mà là trong đó có số của bác sĩ Tô. Đổi máy, làm lại sim, tìm lại thông tin liên lạc thì quá phiền, Giản Phong không muốn đợi, chỉ muốn gửi tin nhắn cho bác sĩ Tô ngay lập tức.

Cậu biết mật khẩu cổng chính, nhưng vào thẳng thế chắc chắn sẽ đánh thức mẹ dậy. Leo tường? Không được, chuông báo động chống trộm sẽ kêu. Giản Phong đi đi tới đi lui trước cổng, chợt nảy ra một ý: sân sau có một cái lỗ chó!

Cái lỗ đó không phải là cái lỗ thật sự để chó chui, mà là do mẹ Giản Phong bị ám ảnh sạch sẽ, không muốn rác thải nhà bếp đi qua sân trước, nên đã cho người đυ.c một cái cửa nhỏ cao khoảng một mét ở tường sân sau để tiện đổ rác. Cái cửa đó bị bụi cây che khuất nên rất ít người chú ý tới.

Đêm đen gió lớn, Giản Phong khom lưng, chui qua mấy túi ni lông đựng đầy rác để vào sân. Cậu còn cẩn thận tránh giẫm lên túi rác, vì nếu lỡ làm rách, sáng mai nhân viên thu gom rác nhìn thấy rồi kể với Ngô Phượng Chi, thì hậu quả có khi còn thảm hơn cả việc Giản Phong tự ý trèo cửa sổ trốn ra ngoài.

Giản Phong chạy vào nhà, nín thở, rón rén mở cửa phòng ngủ của bố mẹ. May quá, mẹ ngủ say rồi. Cậu mò tới bàn, sờ soạng một hồi mà không thấy điện thoại đâu, liền lần mò qua tủ đầu giường, nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ra, quả nhiên,đúng là ở đây!

Vừa chui ra khỏi lỗ chó xong, Giản Phong còn chưa kịp thở đều, đã vội vàng bật nguồn điện thoại. WeChat nhảy ra một đống tin nhắn, nhưng cậu chẳng thèm xem, lập tức mở khung chat của bác sĩ Tô mà cậu đã ghim lên trên cùng. Thật sự có một tin nhắn! Giản Phong dụi dụi mắt, không nhìn nhầm, dưới cùng hàng khung tin nhắn toàn màu xanh lá cây xuất hiện một cái khung trắng. Tuy rằng không hiểu lắm câu "trách nhiệm của hỗ trợ rất lớn" kia là có ý gì, nhưng kệ đi, bác sĩ Tô đã gửi tin nhắn cho cậu! Có trời mới biết cậu muốn gọi điện thoại hoặc gọi video ngay bây giờ đến mức nào, nhưng cậu không dám, nhỡ đâu bác sĩ Tô thấy phiền rồi chặn cậu luôn thì sao. Nhịn, nhịn đi, phải giữ hình tượng!

Bây giờ là ba giờ sáng, Lưu Huy và Hà Nhược Nguyên bất lực nhìn Giản Phong vừa khập khiễng vừa vung vẩy điện thoại chạy vòng vòng quanh xe như thằng thần kinh mới trốn trại.

Giản Phong ngồi vào trong xe, trịnh trọng tuyên bố: "Tao muốn theo đuổi người ta! Tao muốn hẹn hò! Tao muốn thoát ế!"

Chiếc xe vừa được Lưu Huy khởi động suýt nữa thì đâm vào góc tường nhà Giản Phong: "Mày vào viện chỉ khám mỗi cái chân thôi à? Có phải đầu cũng bị đập hỏng rồi không đấy?"

Hà Nhược Nguyên còn sốc hơn cả Lưu Huy: "Toang rồi, có khi hồn cũng bay mất rồi ấy chứ!"

Giản Phong: "Hai đứa mày không định hỏi tao muốn theo đuổi ai à?"

Lưu Huy và Hà Nhược Nguyên phối hợp nhịp nhàng: "Ồ, thế mày định theo đuổi ai?"

"Bác sĩ, bác sĩ Tô, Tô Thời Thanh!"

"Ủa, không phải mày nói thà chết cũng không yêu đương còn gì? Tao nhớ rất rõ nha, lúc Úc Thần tỏ tình với mày mày đã nói như vậy mà!" Hà Nhược Nguyên nhắc lại về cái flag năm nào.

"Thì lúc đó bác sĩ Tô chưa xuất hiện mà. Bây giờ có bác sĩ Tô rồi, mà khoan, tao nhớ tao đâu từng nói như vậy. Tao nói là "Úc Thần, tớ không muốn yêu đương với cậu, câu hỏi này của cậu giống như bắt tớ chọn cậu hay là chọn cái chết ấy". Tao đâu có nói là không yêu đương, tao chỉ nói là không yêu Úc Thần thôi."

Lưu Huy chen ngang: "Thật ra Úc Thần cũng tốt mà, tính tình hào phóng, lại đẹp trai, chơi chung với tụi mình cũng hợp. Vì theo đuổi mày mà học lái motor, chơi dù lượn, thậm chí còn dám thử bungee. Tao nhớ lúc chơi xong, cậu ta ói đến nỗi mặt trắng bệch như tờ giấy. Mày không thích cậu ta ở điểm nào?"

Giản Phong nghĩ nghĩ rồi nói: "Tao từng thấy cậu ta hôn người khác trong quán bar."

"Thế thì có gì không bình thường? Người trưởng thành hôn nhau thì có gì lạ?" Lưu Huy nói.

"Là hôn nhiều người khác nhau" Giản Phong ngừng một chút rồi nói tiếp: "Còn làm chuyện đó trong nhà vệ sinh, tiếng còn vọng ra ngoài ".

"Đm, thời đại nào rồi, Giản Phong, mày vẫn để ý mấy chuyện đó à?"

Giản Phong im lặng, cậu không tiện nói ra là cậu sợ Úc Thần dính bệnh, như HIV chẳng hạn. Dù không có tình cảm, nhưng cậu cũng không thể chấp nhận nổi việc Úc Thần có một loạt chiến tích tình trường như vậy. Nói đi cũng phải nói lại, trước đây hai người cũng từng tiếp xúc một thời gian, nhìn chung thì Úc Thần cũng khá tốt, chỉ tiếc là kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙© quá phong phú.

"Thế thì mày, con mẹ nó yêu đương cái đầu b**i ấy, hôn nhau với làm chuyện đó mày còn không chấp nhận được, thế mày yêu đương cái quần què gì, mua con búp bê về sống với nó cả đời đi luôn đi." Lưu Huy nói.

Hà Nhược Nguyên thấy sắp cãi nhau đến nơi liền vội hòa giải: " Lưu Huy, Giản Phong không có ý đó. Giản Phong thì mày thừa biết mà? Nó đi quán bar cũng phải mang theo ly riêng, mắc chứng sạch sẽ, đến giờ nụ hôn đầu vẫn còn đấy. Trước kia ở trường có người tỏ tình với nó, nó đồng ý rồi, thế mà chỉ vì người ta xông lên hôn má nó một cái, nó lập tức đổi ý, đuổi người ta đi."

Giản Phong lầm bầm: "Bác sĩ Tô đâu có giống. Với cả, tao chỉ muốn yêu đương với bác sĩ Tô thôi, chứ có hôn ảnh đâu, chỉ yêu đương (nói chuyện) thôi."

Đúng vậy, tuyệt đối không hôn. Anh ấy sạch sẽ như thế, chắc chắn cũng không thích hôn.

Giản Phong thầm nghĩ.