Dư Thương

Chương 5: Đợi bác sĩ Tô trở về

Hôm sau.

Tô Thời Thanh đẩy cửa phòng bệnh với tâm trạng nặng nề, thấy Giản Phong đang chơi đùa với Siêu Siêu rất vui vẻ. Một lớn một nhỏ nằm sấp trên giường chơi trò câu cá.

"Siêu Siêu, hết đau rồi đúng không? Anh đã nói mà, Siêu Siêu rất dũng cảm, chỉ là thay thuốc thôi, đâu có đau. Vậy từ giờ anh sẽ gọi em là Tiểu Siêu Nhân nhé." Giản Phong nói.

"Được ạ, anh Giản Phong, vậy sau này em cũng sẽ gọi mình là Tiểu Siêu Nhân."

Tô Thời Thanh không làm phiền hai người, chỉ ra hiệu cho mẹ Siêu Siêu đi ra ngoài với mình.

Giản Phong ngẩng lên nhìn, đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Mẹ của Siêu Siêu đi rất lâu, đến khi quay lại mắt đã đỏ hoe. Giản Phong vội chạy đi hỏi y tá, y tá thở dài đau lòng, nói: "Kết quả sinh thiết đã có rồi, là ác tính."

Khi Tô Thời Thanh tan làm đi ngang qua vườn hoa nhỏ của khu nội trú, từ xa anh đã nhìn thấy dưới ánh đèn có một người đang ngồi trên ghế dài, đầu gục xuống, không nghịch điện thoại, rất yên tĩnh.

"Giản Phong, sao không nghỉ ngơi trong phòng bệnh?"

Giản Phong ngẩng đầu, dùng sức lau mặt, khịt khịt mũi "Bác sĩ Tô, Tiểu Siêu Nhân... em ấy sẽ khỏi bệnh đúng không?"

Tô Thời Thanh nhìn cậu, cố kìm nén ý muốn giúp cậu vuốt lại lọn tóc bị gió thổi rối trên đầu, lấy một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho cậu " Ừm... sẽ ổn thôi."

Sáng hôm sau, Tiểu Siêu Nhân chuyển viện, cậu bé nắm lấy tay Giản Phong và Tô Thời Thanh muốn móc ngoéo, "Anh ơi, hai anh nhất định nhất định phải đến thăm em nhé."

"Nhất định."

Tô Thời Thanh nhìn Giản Phong đang nằm bò trên ban công nhìn theo bóng lưng của gia đình Tiểu Siêu Nhân, muốn an ủi cậu vài câu nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Anh trời sinh đã không giỏi dỗ dành người khác.

Buổi chiều, Tô Thời Thanh vừa làm việc xong thì bác sĩ phụ tá chạy tới nói với anh, bệnh nhân ở giường số 3 - Giản Phong - bị ngã ở vườn hoa nhỏ, khớp xương vốn được nắn lại bị trật lần nữa. Thái dương Tô Thời Thanh giật giật, vội chạy đến phòng bệnh. Ngược lại, Giản Phong trông như chẳng có chuyện gì xảy ra, ôm điện thoại chơi game rất hăng say. Thấy Tô Thời Thanh đến liền ngẩng lên cười chào hỏi: "Bác sĩ Tô anh đến rồi!"

"Sao lại ngã?" Tô Thời Thanh hỏi.

Giản Phong lại ngước lên nhìn anh, thấy vậy lập tức tắt game, ném điện thoại sang một bên. Hình như bác sĩ Tô hình giận rồi, "Thì… không cẩn thận nên lỡ rơi từ trên cây xuống."

Sắc mặt Tô Thời Thanh trầm xuống, giọng điệu nghiêm lại: "Cậu có biết bác sĩ khoa cấp cứu mỗi ngày đều rất bận không? Tôi hy vọng bệnh nhân của tôi có thể quý trọng thân thể mình, chứ không phải trong thời gian nằm viện lại chạy đi trèo cây. Chân là của cậu, nếu cậu không muốn khỏi thì có cho cậu thuốc tốt nhất, bác sĩ tốt nhất cũng vô dụng!"

Tô Thời Thanh cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận như vậy. Nói xong liền cầm phim chụp của Giản Phong chạy đến khoa chỉnh hình.

Giản Phong bị mắng cho ngơ người, đến game cũng chẳng buồn chơi nữa, "Hình như bác sĩ Tô rất ghét mình thì phải."

Đã mấy ngày rồi không thấy bác sĩ Tô, chân của Giản Phong cũng bị thương không nặng lắm, giờ có thể xuống giường đi tìm bác sĩ Tô được rồi.

Ca phẫu thuật hôm nay khá phức tạp, bệnh nhân bắt đầu nôn mửa và tiêu chảy từ mấy ngày trước. Tưởng chỉ là cảm cúm thông thường nên tự mua thuốc uống, đến hôm nay đột nhiên hôn mê, đưa đến bệnh viện thì đã khó thở, co giật toàn thân, cơ căng cứng, và không thể ăn uống được. Sau khi kiểm tra, vết đóng vảy nhỏ ở lòng bàn chân bệnh nhân thu hút sự chú ý của Tô Thời Thanh, qua xét nghiệm xác nhận là nhiễm trùng uốn ván. Tô Thời Thanh cùng các đồng nghiệp ở khoa cấp cứu lập tức tiến hành cấp cứu khẩn cấp, cuối cùng cũng kéo được bệnh nhân từ lằn ranh giới sinh tử trở về.

Tô Thời Thanh vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, người nhà bệnh nhân đã khóc lóc thảm thiết: "Bác sĩ, mấy ngày trước anh ấy chỉ bị một que tre đâm vào chân thôi, chỉ là một vết thương nhỏ, máu cũng chảy không nhiều, sao đột nhiên lại hôn mê như vậy..."

Bác sĩ phụ tá vội kéo người nhà sang một bên giải thích về sự nguy hiểm của bệnh uốn ván cũng như tầm quan trọng của việc tiêm vắc-xin phòng bệnh.

Bên này vừa trấn an xong người nhà bệnh nhân, thì từ phòng phẫu thuật số 7 lại vang lên tiếng khóc. Tô Thời Thanh vội vàng chạy qua, đến nơi thì thấy một ông cụ quỳ trước mặt Giản Phong, ôm chặt chân cậu khóc nức nở.

Giản Phong hoảng hốt liên tục xua tay, muốn đẩy ông cụ ra mà không dám, muốn đi cũng không được vì bị ôm chân. Tô Thời Thanh nhíu mày, tiến lên đỡ ông cụ dậy. "Làm sao thế? Giản Phong, lại là cậu? Cậu có biết bệnh viện là chỗ không thể tùy tiện chạy lung tung không? Mau về phòng của cậu cho tôi."

"Em, em ở trong phòng chán muốn chết, chẳng có ai nói chuyện cùng. Với lại, em đi lung tung cũng có ai cản đâu."

"Cậu có thể yên phận một chút được không Giản Phong? Đây là bệnh viện, không phải nhà cậu. Bệnh nhân ở đây cần nghỉ ngơi, bác sĩ và y tá đều rất bận, không ai rảnh chơi với cậu đâu!"

Tô Thời Thanh còn định nói thêm gì đó thì ông cụ lại quỳ xuống ôm lấy chân Giản Phong, giọng nói già nua chứa đầy lòng biết hơn "Cảm ơn… cảm ơn… người tốt."

Lúc này, cô y tá cầm hóa đơn viện phí chạy tới, nhìn thấy tình hình trước mắt liền vội giải thích với Tô Thời Thanh: "Bác sĩ Tô, vợ của ông Trần đã nằm viện một tuần nhưng mới chỉ nộp 500 tệ vào ngày đầu tiên. Mấy hôm nay viện phí đều chưa thanh toán, bảo là đợi con trai đến, nhưng đợi mãi không thấy. Chúng em đã gửi giấy nhắc nộp viện phí nhiều lần. Vừa nãy em mang giấy nhắc đến thì đúng lúc Giản Phong đi ngang qua, nghe xong liền nói giúp ông cụ trả trước. Ông có tiền thì trả lại, không có cũng không sao."

Lúc này Tô Thời Thanh mới nhìn sang Giản Phong. Giản Phong đỏ bừng cả mặt, đỡ ông cụ đứng dậy: "Không, không có gì, cháu không phải người tốt gì đâu. Đừng cảm ơn cháu, cháu ngại lắm. Chuyện nhỏ ấy mà… Ờ, cháu về phòng bệnh trước đây."

"Bác sĩ Tô, anh thật sự hiểu lầm Giản Phong rồi, cậu ấy thực sự rất tốt. Cả khoa điều dưỡng của bọn em ai cũng thích nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy cứ như một đứa trẻ vậy." Y tá lại tiếp tục nói đỡ cho Giản Phong, "Cậu ấy đơn thuần lắm. Hôm trước, có một cậu bé ở khoa ung bướu bị kẹt máy bay điều khiển từ xa trên cây. Cậu bé và bà không biết làm sao để lấy xuống, khóc đến đỏ cả mắt. Giản Phong giúp trèo lên cây lấy, kết quả lúc xuống không cẩn thận ngã bị thương, còn bị anh mắng cho một trận. Em còn thấy oan ức thay cho cậu ấy nữa là."

Tô Thời Thanh đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng vẫn không đuổi theo.

Giản Phong tuy có chút ấm ức nhưng cũng không đến mức giận dỗi. Cậu từng nghe mấy y tá kể, lúc Tô Thời Thanh mới đến bệnh viện, lương không cao, có một cặp vợ chồng trẻ không đủ tiền chữa bệnh cho con, chính anh là người đầu tiên đứng ra quyên góp, còn quyên hết mấy tháng lương của mình. Có lẽ sau này chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, anh mới dần che dấu đi sự dịu dàng của mình.

Mấy ngày sau, Tô Thời Thanh cũng không đến phòng bệnh của Giản Phong thăm khám. Nghe y tá bảo là anh đi công tác, sang thành phố bên cạnh tham dự hội nghị giao lưu y học.

Vài ngày sau, bác sĩ thông báo cho Giản Phong là có thể xuất viện. Vết thương về cơ bản đã lành, xương cốt về nhà từ từ dưỡng là được. Giản Phong lập tức ngồi bật dậy hỏi: "Bác sĩ, cháu có thể xuất viện muộn một chút được không?"

"Mấy bệnh nhân khác đều ầm ĩ đòi xuất viện, cháu không có vấn đề gì nữa thì ở viện mãi làm gì."

"Cháu muốn đợi bác sĩ Tô về để cảm ơn anh ấy rồi mới xuất viện."

Hôm nay Tô Thời Thanh vừa trở về, đang cầm bệnh án xuất viện của bệnh nhân phòng bên, đi ngang qua thì vô tình nghe thấy lời của Giản Phong. Anh hơi khựng lại rồi bước vào phòng bệnh bên cạnh.

Sáng hôm sau, Giản Phong không cho người nhà đến đón mà nhờ hai người bạn là Lưu Huy và Hà Nhược Nguyên đến đón cậu xuất viện. Giản Phong bảo bọn họ đợi, còn mình chạy đến văn phòng tìm Tô Thời Thanh. Ai ngờ Tô Thời Thanh lại không có trong văn phòng, thế là Giản Phong lại lết cái chân chưa lành đi khắp một vòng khoa bác sĩ. Đi được một đoạn thì một y tá gọi cậu lại bảo bác sĩ Tô đang ở khoa cấp cứu. Giản Phong vừa đến trước thang máy thì cửa mở ra, hai người mặt đối mặt.

Đây là lần đầu tiên hai người đối diện nhau kể từ lần hiểu lầm trước đó. Tô Thời Thanh nhìn xuống chân cậu: "Chân vẫn phải chú ý, tránh bị thương lần nữa."

Giản Phong thở hổn hển: "Bác sĩ Tô, hôm nay em xuất viện."

"Ừ, về nhà nhớ nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ, ít nhất ba tháng không được vận động mạnh. Nếu có gì bất thường thì đến viện ngay."

Tô Thời Thanh vẫn đứng trong thang máy, thấy cửa thang máy sắp đóng lại thì nhanh chóng bước ra, gật đầu chào Giản Phong: "Tôi còn có việc, đi trước đây."

Giản Phong chắn trước mặt anh, tim đập thình thịch: "Bác sĩ Tô, cho em xin số điện thoại của anh được không? Không phải số máy bàn ở văn phòng, là số điện thoại cá nhân của anh hoặc Wechat cũng được."

"Không tiện lắm."

"Bác sĩ Tô" Giản Phong túm lấy tay áo anh " Không phải chúng ta đã hứa với Tiểu Siêu Nhân là xuất viện sẽ cùng nhau đi thăm em ấy sao? Đến lúc đó em liên lạc với anh kiểu gì?"

Tô Thời Thanh dừng bước: "Đưa điện thoại cho tôi."

Anh cầm điện thoại của Giản Phong nhập một dãy số: "Wechat cũng là số nảy."