Tô Thời Thanh sững người. Những câu hỏi kiểu này anh nghe nhiều rồi, thường chỉ cười cho qua. Nhưng vừa nãy hình như cậu ấy hỏi là "Anh có bạn trai chưa?". Đừng nói là có hay chưa, Tô Thời Thanh thậm chí còn chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
Kể từ khi bước chân vào cổng trường đại học y, hầu như thời gian của Tô Thời Thanh đều dành cho sách vở, thi cử và thực tập lâm sàng, chút ít thời gian còn lại là để thở. Đây là lần đầu tiên có người hỏi thẳng về xu hướng tính dục của anh như vậy.
Trước đây từng có một đàn chị khóa trên theo đuổi anh. Chị ấy rất rộng lượng, dịu dàng, còn chăm sóc Tô Thời Thanh vô cùng chu đáo. Lúc đó Tô Thời Thanh không hề nhận ra tình ý của chị, có lẽ vì chị ấy chưa bao giờ nói rõ. Đến khi Tô Thời Thanh nhìn lại thì chị ấy đã ra nước ngoài du học rồi. Cũng không tiếc nuối gì, chỉ là thỉnh thoảng nhớ lại Tô Thời Thanh lại tự hỏi: Nếu khi đó chị ấy mạnh dạn hơn một chút, liệu mình có rung động không?
Không có đáp án, chính Tô Thời Thanh cũng không biết. Cho đến bây giờ, anh vẫn chưa rung động với ai.
"Bác sĩ Tô, sao anh không nói gì?"
"Mai cậu tới khoa thần kinh khám đi. Nếu không có vấn đề gì thì về nghỉ ngơi đi, tôi còn phải làm việc."
"Bác sĩ Tô, em đã hỏi thăm rồi, đây là ca phẫu thuật cuối cùng trong ngày của anh, em cố ý đợi anh tan làm mới đến mà."
"Vậy nên, cậu đợi tôi tan làm, không phải hỏi về vết thương, không hỏi khi nào xuất viện, mà lại hỏi một câu vô vị thế này?" Tô Thời Thanh vốn không thích cười nên càng khiến người ta có cảm giác xa cách.
Giản Phong nghiêng đầu cười, làm một động tác hất tóc mà cậu tự thấy cực kỳ ngầu: "Thật ra em muốn nói, em muốn theo đuổi anh, bác sĩ Tô."
"Rầm!"
Cánh cửa phòng làm việc đóng sầm lại, suýt chút nữa đập vào mũi Giản Phong. Vài giây sau, cửa lại mở ra, bác sĩ Tô đưa cho cậu một gói dầu gội rồi mỉm cười: "Về dùng cho bớt dầu đi."
Giản Phong khập khiễng cầm gói dầu gội, mang theo nụ cười mãn nguyện quay về phòng bệnh.
Bác sĩ Tô đúng là tinh tế mà, lại còn thích sạch sẽ nữa chứ!
Lúc này, bác sĩ Tô đang rửa tay trong phòng làm việc, nhớ lại pha hất tóc của Giản Phong, anh vẫn cảm thấy sến súa quá mức, vô cùng dầu mỡ. Kết hợp với khuôn mặt có phần non nớt mà láu lỉnh kia lại có chút buồn cười. Nhớ đến cảnh Giản Phong hôn một nam sinh trong phòng bệnh hôm đó, anh khẽ lắc đầu cười.
Giản Phong hưng phấn đến mức mất ngủ cả đêm. Nhớ đến nụ cười của bác sĩ Tô, cậu cảm giác như đang tắm trong gió xuân, cuộn tròn trong chăn, lăn qua lăn lại trên giường.
Một bác sĩ chủ trị khác trong khoa có việc nên đã đổi ca trực đêm với Tô Thời Thanh. Nhân lực trong khoa không đủ, mỗi bác sĩ chủ trị cứ nửa tháng lại phải trực đêm một lần.
Bác sĩ trực đêm thường nghỉ ngơi trong phòng làm việc, điện thoại luôn trong trạng thái chờ. Tô Thời Thanh bận rộn đến tận 12 giờ khuya, vừa tắt đèn lớn bật đèn nhỏ định nghỉ ngơi thì bị tiếng gõ cửa khe khẽ đánh thức. Tô Thời Thanh còn đang nghĩ y tá nào lại gõ cửa nhẹ nhàng như vậy thì vừa mở cửa ra, lại là Giản Phong.
Giản Phong vừa nhìn thấy Tô Thời Thanh đã cười tít mắt, đưa hộp giữ nhiệt trong tay cho Tô Thời Thanh: "Bác sĩ Tô, em chuẩn bị canh cho anh này, hôm nay anh chưa ăn khuya đúng không."
Cậu đã hỏi thăm kỹ rồi. Bác sĩ trực đêm, phải làm từ 8:00 sáng hôm nay đến 8:00 sáng hôm sau, tổng cộng 24 tiếng. Hơn nữa, nếu ngày hôm sau không phải ngày nghỉ thì sau khi giao ban còn phải tiếp tục làm việc. Nếu gặp ngày có ca phẫu thuật thì giờ tan ca càng vô định.(không biết bao giờ mới được tan ca)
"Bác sĩ không được nhận đồ của bệnh nhân, ngay cả một chai nước cũng không được, cậu mang về tự uống đi."
"Vậy anh đừng coi em là bệnh nhân nữa là được mà!"
Tô Thời Thanh nhất thời á khẩu, đây là cái logic gì vậy, anh kiên nhẫn giải thích: "Không được nhận là không được nhận."
"Vậy bác sĩ Tô, em có thể uống canh trong phòng làm việc của anh được không? Không thể lãng phí mà, đúng không. Anh không biết đâu, ông chú cùng phòng bệnh với em bị suy nhược thần kinh, thở mạnh một chút cũng sẽ ảnh hưởng tới ổng liền."
Tô Thời Thanh nghiêng người để cậu đi vào, anh bật đèn, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: "Ngồi đi, đừng làm bẩn bàn của tôi."
Giản Phong đổ canh ra bát nhỏ, uống được hai ngụm thì kêu đau bụng: " Không uống nổi nữa, không uống nổi nữa rồi, bụng khó chịu quá, bác sĩ Tô, anh giúp em đổ canh đi được không?"
Tô Thời Thanh cau mày, Giản Phong vội vàng nói thêm một câu: "Em biết anh định nói em lãng phí, nhưng em thật sự không uống nổi nữa, hay là, bác sĩ Tô uống giúp em đi."
Tô Thời Thanh bất đắc dĩ, lấy hộp cơm của mình ra, đổ canh vào rồi ngồi đối diện Giản Phong uống. Anh ăn uống rất lịch sự, ngay cả uống canh cũng không phát ra tiếng, chỉ có tiếng thìa chạm nhẹ vào hộp cơm.
Giản Phong hài lòng, cười đắc ý: "Anh xem, thế này có phải tốt không. Anh giúp em giải quyết vấn đề, lại không lãng phí. Cảm ơn anh nha, anh bác sĩ!"
Nói xong, cậu vội chuồn đi trước khi Tô Thời Thanh nổi cáu.
Hôm sau Giản Phong đến thay băng vết thương ở chân, người làm là một bác sĩ thực tập. Vừa bóc băng gạc ra, Giản Phong đã kêu trời kêu đất: "Đau đau đau, gọi bác sĩ Tô đi, có thể nhờ bác sĩ Tô đến thay không?"
Tô Thời Thanh vừa đi kiểm tra phòng bệnh về, liếc nhìn Giản Phong một cái rồi đứng bên cạnh hướng dẫn bác sĩ thực tập. Giản Phong lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Thật ra cũng không đau lắm, chỉ là cậu muốn nhìn thấy Tô Thời Thanh thôi.
Thay băng xong, Giản Phong kéo vạt áo blouse của Tô Thời Thanh: "Bác sĩ Tô, hôm qua anh thay băng cho nhóc phòng bên, còn cho kẹo, thế của em đâu?"
"Nhóc phòng bên ba tuổi rưỡi, còn cậu thì sao?"
"Em lớn hơn nhóc một chút, năm tuổi rưỡi."
Biểu cảm của Tô Thời Thanh vẫn hờ hững, nhưng anh vẫn lấy ra một viên kẹo giống như lần trước đưa cho Giản Phong, kẹo mềm hương trái cây.
"Cảm ơn anh bác sĩ nhaaa!" Giản Phong bắt chước giọng điệu của trẻ con kéo dài giọng.
Tô Thời Thanh lập tức bước nhanh rời đi.
Mấy ngày nay Tô Thời Thanh cảm thấy đi đâu cũng đυ.ng phải Giản Phong - phòng bệnh bên cạnh, vườn hoa nhỏ dưới lầu, khu vui chơi trẻ em ở tầng một, nhiều nhất là ở trước cửa văn phòng của mình. Vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, mồ hôi còn chưa kịp lau, anh đã thấy Giản Phong đang dựa tường đứng đó.
"Cậu lại thấy khó chịu ở đâu nữa?"
"Bác sĩ Tô, em rảnh quá không ngủ được. Nghĩ đến anh đã hai lần cho em kẹo, em không đáp lễ thì hơi kỳ. Em mang kẹo đến cho anh nè, như vậy anh có thể từ từ tặng lại em." Vừa nói cậu vừa xách cái túi bên chân lên, kẹo bên trong sột soạt va vào nhau.
Tô Thời Thanh gần như đã quen với những trò của cậu, liếc nhìn một cái, cả túi đầy kẹo đủ các loại, "Cầm về đi."
"Không được đâu bác sĩ Tô, em sẽ không kiềm chế được mà ăn hết trong một đêm luôn đó, còn có mấy đứa nhóc, mấy bác trong phòng bệnh nữa, họ đều thích đồ ngọt. Anh không muốn bệnh nhân của mình sau một đêm vừa tăng đường huyết vừa sâu răng chứ. Coi như anh giữ giúp em đi, mỗi ngày anh bỏ mấy viên trong túi, rồi phát cho em một viên, có được không ~ ?"
Giản Phong đã tìm hiểu kỹ, biết bác sĩ Tô thường xuyên chuẩn bị kẹo để dỗ mấy đứa nhỏ, nên ban ngày cậu đã nhờ bạn mua kẹo mang đến.
Tô Thời Thanh lười tranh luận với cậu, day day huyệt thái dương: "Để đó đi."
"Cảm ơn anh bác sĩ! Ngày mai gặp lại!"
Nhìn bóng lưng Giản Phong khập khiễng rời đi, còn lắc lư cái đầu, khóe môi Tô Thời Thanh vô thức nhếch lên, nhưng trong lòng thầm nghĩ - ngày mai không gặp.
Tháng này hiếm hoi lắm mới được nghỉ một ngày nên Tô Thời Thanh về thăm ba mẹ. Mẹ anh khi còn trẻ làm việc ở Cục Lương thực, sau này chuyển sang bộ phận Tài chính, ba anh là nghiên cứu viên tại Viện dược phẩm. Trong ký ức của Tô Thời Thanh, số lần cả nhà ngồi ăn chung một bữa cơm ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hôm nay là ngoại lệ, cả ba và mẹ đều ở nhà.
"Ba, mẹ."
"Ừ", ba anh - Tô Tu Vĩ - mắt vẫn không rời tờ báo, hỏi "Công việc bận lắm à?"
"Cũng bình thường ạ."
Hai ba con mỗi người chiếm một đầu ghế sô pha, cùng rơi vào sự im lặng. Mẹ anh - Hà Tú Vân - bưng khay trái cây ra, có lẽ do làm lãnh đạo ở cơ quan quá lâu nên dù ở nhà bà vẫn giữ trạng thái nghiêm nghị: "Hôm qua phó viện trưởng gọi điện cho ba con, muốn tác hợp con với con gái của ông ấy."
Tô Thời Thanh: "Tạm thời con chưa có ý định này."
"Không thúc giục con thì chắc cả đời này con cũng không có ý định đâu. Dù sao cũng phải kết hôn, vậy kết sớm còn hơn kết muộn. Sinh con cũng phải tranh thủ, chuyện gì cũng phải có kế hoạch. Năm nay con yêu đương, sang năm kết hôn, năm sau nữa sinh con, vừa khéo lúc đó mẹ cũng nghỉ hưu, có thể trông cháu giúp hai đứa, tụi con cứ yên tâm tập trung cho sự nghiệp."
Tô Thời Thanh cười cười: "Mẹ, hồi con học đại học, ngày nào mẹ cũng dặn đi dặn lại không được yêu đương trong trường, sợ ảnh hưởng đến việc học. Vừa tốt nghiệp xong thì hỏi con có bạn gái chưa, giờ con mới đi làm được mấy năm lại giục kết hôn."
Hà Tú Vân nghiêm giọng: "Lúc đó con còn nhỏ, bây giờ con đã 25 tuổi rồi. Trước kia không cho con yêu đương cũng đều là vì muốn tốt cho con. Yêu lúc đó cũng chẳng có kết quả gì, tốt nghiệp xong mỗi đứa một ngả, ngoài việc lỡ dở học hành thì có gì tốt đâu."
Từ tiểu học đến trung học Tô Thời Thanh đều nhảy lớp, nên khi vào đại học tuổi còn rất nhỏ. Cũng chính vì vậy mà tạo nên tính cách trầm lặng, lạnh lùng của anh. Hồi tiểu học thì không sao, nhỏ tuổi hơn các bạn cùng lớp sẽ luôn được mọi người chăm sóc, ưu ái. Nhưng lên cấp 2, cấp 3 thì dần bị cô lập. Một phần vì chênh lệch tuổi tác, một phần vì mang cái mác "học sinh nhảy lớp" nên luôn được giáo viên khen ngợi, khiến bạn bè vô thức giữ khoảng cách với anh.
Cứ thế cô độc đến tận đại học, ngoài học vẫn chỉ có học. Bao năm qua, người anh thân thiết nhất cũng chỉ có mấy anh chị khóa trên trong phòng thí nghiệm.
Tô Tu Vĩ nãy giờ vẫn im lặng bỗng đặt tờ báo xuống: "Thôi được rồi, cứ nghe theo mẹ con đi. Người ta nói ‘an gia lạc nghiệp’, bây giờ con đã có sự nghiệp ổn định, cũng đã đến lúc lập gia đình rồi. Mẹ con nghỉ hưu xong cũng buồn chán, ba có mấy ông bạn già về hưu không có việc gì làm, cô đơn đến mức trầm cảm. Trông cháu là cách tốt nhất để giải khuây."
"Ba con về hưu muộn hơn mẹ ba năm, lúc đó vừa hay con có thể sinh đứa thứ hai, đứa lớn thì để ba đưa đón đi nhà trẻ, đứa nhỏ thì để mẹ ở nhà trông."
Họ đã sắp xếp mọi thứ cho Tô Thời Thanh đâu vào đấy, chỉ quên hỏi xem anh có muốn hay không.
Tô Thời Thanh ăn một bữa cơm ở nhà, sự im lặng trên bàn ăn khiến anh bất giác nhớ đến Giản Phong, cái người dường như lúc nào cũng có chuyện để nói.
Ngày hôm sau, Tô Thời Thanh vừa bước vào bệnh viện đã bị người ta chặn lại. Người trước mặt chống nạng, mặt mày khó chịu: "Bác sĩ Tô, hôm qua sao anh không đến? Em chờ anh trước của văn phòng cả một buổi."
"Hôm qua tôi nghỉ phép."
"Ồ" Giản Phong ngẩng đầu nhìn anh, "Vậy sao tối hôm trước anh không nói với em, rõ ràng em đã bảo ‘ngày mai gặp lại’, cuối cùng chờ hụt cả một ngày."
"Sao tôi phải bán cáo với cậu?" Nói thì nói vậy, nhưng nhìn vẻ mặt thất vọng của Giản Phong, Tô Thời Thanh có cảm giác như mình thật sự làm sai chuyện gì đó.
"Vì chúng ta là bạn mà, hai ta thân nhau như vậy rồi, chẳng lẽ còn không tính là bạn sao?"
Tô Thời Thanh lách qua cậu đi tiếp: "Không tính, chúng ta chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân."
Giản Phong lẽo đẽo theo sau: "Sao lại không tính? Luật pháp đâu có quy định bác sĩ không được làm bạn với bệnh nhân. Em thấy mình có thể làm bạn mà, anh có chuyện gì không vui thì cứ nói với em, em…”
Tô Thời Thanh dừng bước, quay đầu lại: "Cậu lúc nào cũng nói nhiều như thế à?"
Giản Phong lơ đãng đâm sầm lưng anh, xoa xoa mũi: "Còn anh lúc nào cũng lạnh nhạt với người khác như thế à?"
Tô Thời Thanh không đáp, chỉ tiếp tục đi. Giản Phong nhận ra mình lỡ lời, vội chạy theo chữa cháy: "Tuy họ đều nói anh là một tên sát thủ mặt lạnh, nhưng em đâu có thấy vậy. Bề ngoài anh tỏ ra lạnh lùng, nhưng bên trong lại rất ấm áp, em đã từng thấy anh dỗ trẻ con, hôm trước còn thấy anh an ủi bà cụ nữa. Bác sĩ Tô, bác sĩ Tô anh đi chậm một chút, em theo không kịp!"
"Thật là, chạy nhanh như vậy làm gì. Bạn em thì nhiều lắm, nhưng chẳng có ai giống anh cả." Giản Phong nhìn bóng lưng Tô Thời Thanh lẩm bẩm.