Dư Thương

Chương 10: Lỡ như anh thích đàn ông thì sao?

Xem mắt?!

Trong đầu Giản Phong lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo: "Bác sĩ Tô, anh mới 25 tuổi thôi mà, đi xem mắt có phải là hơi sớm quá không? Hơn nữa với điều kiện của anh thì đâu cần phải đi xem mắt, với lại em nghe người ta nói, những người đi xem mắt thường không có tình cảm."

Tô Thời Thanh ra hiệu, dẫn Giản Phong ra khỏi bệnh viện: "Tôi cũng không muốn, nhưng mẹ tôi cứ khăng khăng bắt đi."

Tô Thời Thanh nhớ lại những lời mẹ mình, Hà Tú Vân, đã nói hôm qua: "Con ở bệnh viện cả ngày, tiếp xúc đi tiếp xúc lại cũng chỉ có những người đó, con không thể thích bệnh nhân của mình được, vậy thì chỉ còn bác sĩ và y tá. Mẹ không muốn con tìm người cùng ngành, cả hai đều bận thì ai lo cho gia đình? Ít nhất trong nhà cũng phải có một người quán xuyến. Cô gái mẹ giới thiệu cho con rất tốt, là người trong cơ quan của mẹ, tính tình hiền lành, gia đình gia giáo, ba mẹ đều là nhân tài trong ngành giáo dục, bản thân con bé cũng có bằng thạc sĩ rồi. Con đi gặp mặt đi."

Giản Phong ngồi vào ghế phụ lái, phồng má, chốc chốc lại liếc nhìn Tô Thời Thanh, rồi lại quay ra ngoài cửa sổ.

"Sao vậy? Trên ghế có kim à?" Tô Thời Thanh cười hỏi.

"Không phải" Giản Phong lầu bầu, "Em chỉ muốn nói là bác sĩ Tô, anh đừng đi xem mắt nữa được không?"

"Tại sao?"

"Anh thích phụ nữ không, bác sĩ Tô?"

Tô Thời Thanh rất nghiêm túc trả lời câu hỏi này: "Tôi không biết, tôi chưa từng thích ai, cũng chưa từng nghĩ đến việc này."

"Vậy thì anh vô trách nhiệm quá rồi, anh còn không biết mình có thích phụ nữ hay không mà đã đi xem mắt, lỡ như anh thích đàn ông thì sao?" Giản Phong nhìn chằm chằm vào anh nói.

Tô Thời Thanh nhất thời cảm thấy cậu nói cũng có lý: "Nghe thì không logic, nhưng cũng có vài phần hợp lí."

Thế nên ngày mai khi xem mắt, Tô Thời Thanh quyết định sẽ nói thẳng với cô gái kia rằng anh chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ, cũng chưa nghĩ đến việc yêu đương, hy vọng cô ấy sẽ hiểu và từ bỏ.

Giản Phong lại nói: "Anh cũng thấy em nói có lý đúng không? Bác sĩ Tô, anh nên thử với em trước đi, lỡ như anh thích đàn ông, mà lại còn là em thì sao?"

Tô Thời Thanh bật cười: "Giản Phong, có ai từng nói với cậu, đôi khi nói chuyện nên uyển chuyển một chút, thẳng thừng quá có thể dọa người ta chạy mất đấy."

"Tại sao phải uyển chuyển? Uyển chuyển thì cũng vẫn là ý đó thôi. Một tháng trước em đã nói bóng gió rồi mà, bác sĩ Tô, uyển chuyển hay không uyển chuyển thì ý cũng chỉ có một, em thích anh, anh có thể thử với em không?"

"Không thể, Giản Phong, chuyện này không phải trò đùa." Tô Thời Thanh là kiểu người một khi đã quyết định thì sẽ không quay đầu lại, dù là học hành, công việc hay cách anh đối mặt với cuộc sống và tình cảm.

Giản Phong ỉu xìu: "Ồ."

"Về nhà à?" Tô Thời Thanh nhập địa chỉ của Giản Phong vào thanh tìm kiếm của GPS, hỏi

"Woa, bác sĩ Tô, anh vẫn còn nhớ địa chỉ nhà em à."

"Ừ."

Sự thất vọng vừa nãy của Giản Phong lập tức tan biến, bác sĩ Tô vẫn còn nhớ địa chỉ nhà cậu!

"Chưa thắt dây an toàn." Tô Thời Thanh nhắc nhở Giản Phong.

Giản Phong với tay cài dây an toàn, cài mấy lần không được, còn hít sâu vài lần giữa chừng. Cảm thấy có gì đó không đúng, Tô Thời Thanh tháo dây an toàn của mình ra, nghiêng người qua giúp cậu cài lại: "Sao vậy? Bị thương à?"

Giản Phong giấu tay phải ra sau lưng: "Không có, không có."

"Đưa tay ra đây."

Giản Phong rụt rè giơ tay trái lên.

Giọng Tô Thời Thanh trầm xuống: "Tay kia."

Giản Phong cam chịu, chậm rãi đưa bàn tay trái sưng vù như cái bánh bao ra. Trước khi về, cậu vội vàng bắt taxi ra sân bay. Taxi không thể đỗ ở sân bay lâu, mà cậu lại đang gấp, lúc xuống xe vội vàng đóng cửa nên không cẩn thận bị kẹp trúng tay. Lúc đó cậu không để ý, lên máy bay mới tìm tiếp viên hàng không xin đá chườm. Xuống máy bay rồi mới phát hiện tay đã sưng tấy, nhưng vì ánh đèn mờ nên vẫn giấu được trong bóng tối.

"Sao bị thương?"

"Bị cửa xe kẹp."

Tô Thời Thanh thở dài: "Giản Phong, có lẽ cậu chỉ mới 4 tuổi rưỡi thôi, tôi đánh giá cậu quá cao rồi."

Giản Phong cúi đầu: "Bác sĩ Tô, em biết anh muốn nói "Sao không phải là đầu bị kẹp?", không sao đâu, anh muốn nói cứ nói, muốn cười cứ cười đi."

Tô Thời Thanh thật sự bật cười, không nhịn được mà cười thành tiếng: "Nhà có thuốc không? Nếu không thì bây giờ tôi đưa cậu đến bệnh viện."

"Không cần, không cần, không cần đến bệnh viện đâu, nhà em có thuốc."

Đến cổng khu dân cư, Giản Phong lại không muốn xuống xe nữa. Bác sĩ Tô cười lên thật sự rất dịu dàng. Vì thế Giản Phong bịa đại một lí do: "Bác sĩ Tô, hình như em quên mang chìa khóa nhà rồi. Em về gấp quá, hành lý còn chưa kịp sắp xếp, chìa khóa vẫn ở trong vali."

Tô Thời Thanh giơ tay xem đồng hồ, gần 2 giờ sáng rồi: "Tới khách sạn nhé? Tôi đưa cậu qua đó, trễ quá rồi, ngày mai cậu tìm cách nhờ người mở cửa sau."

"Bác sĩ Tô, có thể cho em ngủ nhờ nhà anh một đêm được không? Không giấu gì anh, thật ra em bị ám ảnh sạch sẽ, giường ở khách sạn em không ngủ được, trừ khi tự mang ga trải giường."

Tô Thời Thanh: "Ở khách sạn không ngủ được thì nhà tôi cậu ngủ được à?"

"Bác sĩ Tô, anh sạch sẽ như vậy, nhà anh chắc chắn còn sạch sẽ hơn. Em ngủ trên sofa cũng được, không chiếm nhiều chỗ đâu."

Tô Thời Thanh suy nghĩ một lát rồi đồng ý đưa cậu về nhà ở tạm một đêm. Một là vì tay cậu bị thương cần xử lý, hai là cậu bay đường xa như vậy về đây chỉ để mang chút quà cho anh, ít nhiều gì Tô Thời Thanh cũng cảm thấy hơi áy náy.

Tim Giản Phong đập thình thịch, suốt dọc đường phải cố gắng kìm nén sự vui sướиɠ, sợ bác sĩ Tô thấy cậu nói nhiều quá mà đuổi cậu xuống xe.

Nhà của Tô Thời Thanh không to lắm, chỉ hơn 80 mét vuông, một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng làm việc, kèm theo phòng tắm và bếp. Giản Phong nói không sai, thật sự rất sạch sẽ. Tô Thời Thanh có thói quen dọn dẹp định kỳ mỗi tuần, ngày thường sống một mình cũng không bày bừa, dùng đồ gì xong đều tự giác đặt lại chỗ cũ. Quan trọng hơn là trong nhà cũng không có nhiều đồ đạc, nhìn thoáng qua, ngoài sự ngăn nắp vẫn là sự ngăn nắp.

Giản Phong kinh ngạc: "Bác sĩ Tô, nhà anh sạch thật đấy, giống như phòng mẫu ở mấy trung tâm bất động sản vậy!"

"Vào đi, dép đây."

May mà trước đây bố mẹ anh ghé qua nên đã chuẩn bị sẵn mấy đôi dép đi trong nhà.

"Bác sĩ Tô, em muốn đi tắm trước được không? Cả ngày hôm nay em ở bên ngoài, chưa tắm em không dám ngồi lên sofa."

Tô Thời Thanh lấy một bộ đồ ngủ của mình đưa cho cậu: "Cậu mặc tạm cái này nhé."

Giản Phong nhận lấy quần áo, một chiếc qυầи ɭóŧ rơi xuống, cậu ngơ ra. Không ngờ Tô Thời Thanh còn chuẩn bị cả đồ lót cho cậu, lại còn cuộn ở bên trong bộ đồ ngủ. Nhưng Tô Thời Thanh thì rất thản nhiên, chỉ giục cậu mau đi tắm.

Đứng dưới vòi hoa sen, Giản Phong tưởng tượng bác sĩ Tô đứng cùng vị trí với mình, tưởng tượng khi tắm anh ấy sẽ tắm cổ trước, sau đó đến ngực, rồi đến bụng, sau đó nữa thì…

Càng nghĩ càng thấy nóng, Giản Phong không dám tưởng tượng nữa, lắc đầu thật mạnh, vặn nước về mức lạnh nhất, đứng dưới vòi hoa sen tự kiểm điểm: Giản Phong ơi Giản Phong, mày đang báng bổ bác sĩ Tô đó. Bác sĩ Tô sạch sẽ như vậy, không được nghĩ bậy, không được nghĩ bậy.

Bước ra ngoài, Tô Thời Thanh đã ngồi đợi trên sofa, bên cạnh đặt sẵn thuốc hoạt huyết và giảm đau, anh vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho Giản Phong ngồi xuống, rồi nói: "Đưa tay cho tôi."

Giản Phong để mặc Tô Thời Thanh cầm tay mình, dưới ánh đèn, bác sĩ Tô nửa quỳ trước mặt cậu, nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay cậu. Giản Phong không dám thở mạnh, trong đầu hiện lên cảnh tượng cầu hôn: bồ câu trắng bay lượn trên bầu trời, xung quanh cậu là những đóa hoa hồng trắng…

Tô Thời Thanh ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt đỏ bừng có chút thẹn thùng của Giản Phong: "Giản Phong, Giản Phong?"

"Dạ?" Giản Phong hoàn hồn, mặt càng đỏ hơn, "Bác sĩ Tô, có chuyện gì vậy ạ?"

"Là cậu có chuyện gì mà mặt đỏ vậy, nóng hả? Tôi chỉnh điều hòa xuống 2 độ nhé"

Giản Phong chột dạ quay mặt đi: "Vâng, hơi nóng."

Tô Thời Thanh đứng dậy đi vào phòng tắm, thấy quần áo Giản Phong thay ra vứt trên bồn rửa mặt Tô Thời Thanh cầm lấy bỏ vào giỏ đồ bẩn, bỗng một chiếc chìa khóa rơi xuống chân anh. Tô Thời Thanh cầm chìa khóa đi ra phòng khách hỏi Giản Phong: "Đây là cái gì? Không phải cậu nói là không mang chìa khóa sao?"

Giản Phong cuống lên, lăn từ trên sofa xuống, đất đè trúng tay nên đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt lập tức rưng rưng: "Bác sĩ Tô, em không cố ý gạt anh đâu. Đây thật sự không phải là chìa khóa nhà em, là chìa khóa phòng ở trại huấn luyện. Nhà em không dùng chìa khóa mà dùng khóa mật mã."

"Ồ, vậy à? Khóa mật mã ha."

Giản Phong lúc này mới kịp nhận ra, ngồi trên sàn ngẩng đầu nhìn Tô Thời Thanh: "Bác sĩ Tô, anh có thể đừng đuổi em về không?"

Tô Thời Thanh cúi đầu nhìn cậu, trong mắt cậu ầng ậc nước đúng kiểu “nhìn là thấy xót”.

Nhìn là thấy xót? Tô Thời Thanh bị ý nghĩ này làm cho nhíu mày. Anh vội tắt đèn phòng khách, chỉ để lại một câu "Muộn rồi, có gì mai nói chuyện sau " rồi quay lưng đi vào phòng ngủ.

Nằm trên giường trằn trọc, Tô Thời Thanh vẫn cảm thấy không ổn, lại quay trở ra phòng khách. Anh biết Giản Phong chưa ngủ, trong bóng tối anh nói: "Giản Phong, lần sau đừng nói dối nữa."

Tô Thời Thanh ghét nhất là người khác nói dối mình. Hồi còn đi học, một người bạn cùng phòng nửa đêm không về nên trưởng phòng gọi điện thoại hỏi cậu ta đang ở đâu, cậu ta nói đang ở ngoài trường mua đồ nhưng không mang tiền nên bị người ta giữ lại, bảo trưởng phòng mang người và tiền đến giải cứu. Tô Thời Thanh và ba người bạn cùng phòng khác cùng trưởng phòng trèo tường vượt ra ngoài trường. Đến địa điểm đã hẹn, vừa đến cửa, còn chưa kịp nhìn rõ biển hiệu đã bị một loạt đèn pin công suất lớn chiếu vào, kèm theo mấy tiếng quát nghiêm nghị "Ngồi xuống, giơ tay lên, lấy chứng minh thư ra". Đây cũng là lần đầu tiên Tô Thời Thanh bị đưa đến đồn cảnh sát.

Ngày hôm sau lãnh đạo trường đến đón người mới biết, bạn cùng phòng đó đi đến một tiệm làm tóc hoạt động bất hợp pháp, lúc họ đến thì vừa đúng lúc đội phòng chống tệ nạn xã hội ập vào. Cứ thế mà không hiểu đầu đuôi ra sao, Tô Thời Thanh - một học sinh gương mẫu năm tốt, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị phê bình, bị buộc phải đứng dưới cột cờ đọc bản kiểm điểm trước toàn trường. Chuyện còn truyền đến tai ba mẹ anh, lại còn bị đồn là "nửa đêm bị đội phòng chống tệ nạn xã hội bắt đi". Trong ba năm sau đó, Tô Thời Thanh không hề nhìn người bạn cùng phòng kia một cái.

Sau khi đi làm, từng có lần vì người nhà bệnh nhân nói dối che giấu bệnh tình nên anh đã tận mắt chứng kiến bệnh nhân trút hơi thở cuối cùng trước mặt mình. Vì vậy Tô Thời Thanh không hề có thiện cảm với những người nói dối.

Giản Phong ấp úng đáp: "Lần sau em sẽ không như thế nữa đâu, bác sĩ Tô."

Tô Thời Thanh vốn định bảo cậu rằng: cậu muốn đến nhà tôi thì không cần phải nói dối, cứ nói thẳng tôi cũng sẽ đưa cậu đến. Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Anh không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Anh không ngốc, tình cảm của Giản Phong anh đều thấy rõ. Nhưng hiện tại, anh thật sự không có chút ý nghĩ nào về chuyện tình cảm.

Phải nhanh chóng dập tắt suy nghĩ của đứa nhỏ này thôi.