Củi Mập Không Phế Muốn Vùng Lên

Chương 3

Chương 3: Hoàng đế muốn dời đô (Hạ)

Tiểu tư mơ màng tỉnh dậy, đã thấy Phó Hi Ngôn với đôi mắt gấu trúc đang nhìn chằm chằm xà nhà, nghi ngờ nhân sinh: Không thể nào! Ta rõ ràng là học sinh khối tự nhiên cơ mà!"

Chẳng lẽ ——

Một tia sáng lóe lên trong đầu Phó Hi Ngôn, cả người y run lên: Chẳng lẽ y không chỉ là học sinh khối tự nhiên, mà còn là... học sinh khối tự nhiên kém cỏi?!

Thân là người xuyên việt, nếu ngay cả việc chế ra bánh xà phòng thơm cơ bản mà cũng làm không xong, thì đừng mơ mộng đến những thứ cao cấp như súng lục, đại bác hay máy hơi nước nữa.

"Chẳng lẽ ta chỉ có thể dựa vào "Đường thi* ba trăm bài, làm con chó đạo văn" để gây dựng danh tiếng của một người xuyên không thôi sao?" Phó Hi Ngôn thẫn thờ tự hỏi một hồi, rồi cúi đầu: "Thật xin lỗi, là ta nghĩ nhiều rồi. Đừng nói ba trăm bài, ngay cả ba mươi bài ta cũng không chắc nhớ đúng hết được."

*Tuyển tập thơ Đường

Tiểu đồng lỡ lời khuyên nhủ: "Thiếu gia, sao ngài phải buồn vì mấy thứ vặt vãnh này? Xà phòng cũng rất hữu dụng mà, nếu ngài chê chưa đủ thơm, hay là thêm chút hương liệu vào? Hoặc thử tìm cách khác?"

Phó Hi Ngôn ôm đầu, im lặng không đáp.

Cũng không phải là không còn phương pháp khác.

Tẩy trắng đường đỏ thì đơn giản hơn, nhưng vấn đề là nó quá đơn giản, dễ bị người ta bắt chước. Đường đỏ và đường trắng giá cả chênh lệch quá lớn, nếu bán giá đường trắng, đến ngày sự thật bị phơi bày, y nhất định sẽ bị người đời nguyền rủa. Nếu bán giá đường đỏ, đối thủ cạnh tranh sẽ không tha cho y. Suy đi nghĩ lại, đành tạm thời cất nó để dành, chờ khi cần gấp thì lấy ra dùng.

Xà phòng thơm là ý tưởng nổi bật nhất trong những kỹ năng xuyên việt sơ cấp của y. Tự nó đã có lợi thế rõ rệt — có thể thay thế nhưng không phải nhu yếu phẩm, lại có thể đóng gói thành hàng xa xỉ nhỏ lẻ với lợi nhuận cao mà không thu hút quá nhiều sự chú ý của những người cầm quyền.

Chính vì vậy, dù chưa thành công, nhưng y đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó.

Có xà phòng thơm, y có thể xin cha mở cửa hàng, trở thành một ông chủ giàu có, tích lũy tài sản, từ đó phát triển sự nghiệp khoa học. Sau này, y sẽ ngạo nghễ mà hô lên: "Danh và lợi ư, là thứ gì, hóa ra đều là của ta cả!"

Nghĩ tới đây liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Tiểu đồng thấy quả thực khuyên không được, bèn nói: "Hay là, để ta tìm ít diêm tiêu, ngài lại thử làm thêm chút đá lạnh nữa?"

Phó Hi Ngôn: "..."

Làm đá lạnh là thí nghiệm đầu tiên sau khi y xuyên không, công thức đã sớm được Phó Phụ dâng lên hoàng đế, giờ đây đã trở thành một trong những mối làm ăn của hoàng gia. Đổi lấy chức vụ chỉ huy đồng tri của Phó Hiên. Nhưng… đó đã là công trạng của y từ năm năm trước rồi.

Y lo lắng nghĩ: Chẳng lẽ sự nghiệp thí nghiệm của y cũng giống con đường học võ, chỉ là pháo hoa lấp lánh trên bầu trời đêm, rực rỡ nhưng ngắn ngủi?

Không được, võ công thì là thiên phú kiếp này, y không có cũng đành chịu, nhưng khoa học là kiến thức kiếp trước. Cho dù tạm thời thất bại, y vẫn gần với chân lý hơn so với bất kỳ ai trong thời đại này.

Y hạ quyết tâm, đang định tiếp tục cố gắng, thì nghe bên ngoài vang lên tiếng gọi vừa thân thiết vừa mang theo chút xíu dọa dẫm của thúc thúc y: "Tiểu Tứ?"

Phó Hi Ngôn giật mình, lập tức chạy ra mở cửa, cười nịnh: "Đến đây, khách quan!"

Mặc dù thúc thúc y luôn yêu thương y, chưa từng đánh y bao giờ, nhưng nghe đồn tính cách của thúc thúc không giống cha. Cha y đánh người còn biết giới hạn sức lực của bản thân, mệt thì nghỉ; thúc thúc y đánh người, chỉ cần để lại chút hơi tàn là đủ rồi.

Với chân lý này, y không cần thực nghiệm cũng biết.

Phó Hiên nhìn y bước chân chậm chạp đi ra, vẻ mặt uể oải, không khỏi nhíu mày. Cố nhẫn nại nói: "Đêm qua lại nghịch ngợm gì nữa? Mau thay đồ, chúng ta lập tức lên đường."

Phó Hi Ngôn ôm ngực, thăm dò: "A, hôm nay hình như con không được khỏe lắm, hay là để mai đi?"

Phó Hiên lạnh mặt: "Không khỏe chỗ nào?"

"... Làm cho thúc thúc phải lo lắng, lòng con thấy không thoải mái lắm! Thúc thúc chờ chút, con đi thay đồ ngay." Nói xong, Phó Hi Ngôn vội vàng xoay người chạy đi.

Có thúc thúc đợi ngoài cửa, Phó Hi Ngôn không dám chậm trễ, nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo, tất cả chưa đầy năm phút. Lúc này sắc mặt của Phó Hiên mới dịu xuống, mỉm cười: "Ừm, chỉnh tề một chút, quả nhiên rất tuấn tú lịch sự.”

Phó Hi Ngôn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn không phải là dáng vẻ anh tuấn nhân ba hay sao?" Với thân hình này của y, đúng là một người bằng ba người!

Phó Hiên nhìn cháu mình cũng đang tự cười nhạo bản thân, nghẹn lời hồi lâu.

...

Sau một đêm lan truyền, kết quả trận tỷ võ giữa hai vị chỉ huy đồng tri đã truyền đến tai tất cả mọi người trong kinh thành. Phe Phó xưa nay luôn yếu thế bỗng chốc thanh thế tăng vọt. Quá trình nhận chức của Phó Hi Ngôn cũng vì thế mà trôi chảy đến mức khó tin, chỉ trong vài câu nói, tên của y đã được ghi vào bảng phân ca.

Sự nhiệt tình của phe Phó đối với y chẳng khác nào một cú sét giữa trời quang – học sinh ngu nào mà gặp cảnh lịch khai giảng và vào học đều trong cùng một ngày, thì sẽ muốn chửi thề hết cả!

Nhưng Phó Hiên lại rất hài lòng, vui mừng vỗ vỗ vai Phó Hi Ngôn: “Con đi theo Vũ Đạt làm quen môi trường trước đi.”

Phó Hi Ngôn nước mắt lưng tròng nhìn thúc thúc ruột của mình, dáng vẻ ấm ức chẳng khác nào đứa trẻ ngày đầu đến trường mẫu giáo. Mà thúc thúc cũng dùng hành động để chứng minh mối quan hệ máu mủ thân thiết, nói xong là đi ngay, bước chân nhẹ nhàng mà dứt khoát, không ngoảnh lại lấy một lần.

Chu Vũ Đạt âm thầm so sánh thân hình của hai người: “Ta đi mượn một bộ đồ… thử xem. Trước tiên ngươi theo ta đi làm quen một chút, vài ngày nữa sẽ sắp xếp cho ngươi vào làm túc vệ trực đêm.” Chu Vũ Đạt là bà con của Phó Hiên, thái độ với Phó Hi Ngôn vô cùng thân thiết.

Phó Hi Ngôn quay đầu, mặt đầy vẻ kinh hãi: “Trực đêm?”

Chu Vũ Đạt vui vẻ đáp: “Sở tướng quân đang nghỉ bệnh ở nhà, hiện tại Vũ Lâm Vệ do Phó tướng quân nắm quyền.”

Trong đầu Phó Hi Ngôn giờ chỉ nghĩ đến việc trực đêm gây hại đến sức khỏe ra sao, không chút do dự hỏi: “Nếu ta từ chức… quy trình trả ấn từ quan sẽ thế nào?”

Chu Vũ Đạt trầm mặc một lúc rồi nói: “"Trước tiên phải cố gắng chịu đến lúc về già đã."

Phó Hi Ngôn: “…!”

Được rồi, trước khi xà phòng thơm ra đời, mình tạm thời ẩn nhẫn một thời gian vậy.

Không phải chỉ là đứng gác, tuần tra, trực đêm, trông chừng hoàng cung, làm bảo vệ thôi sao, có gì mà khó?

Ngày đầu tiên nhận chức, Phó Hi Ngôn theo Chu Vũ Đạt đi tham quan hoàng cung. Y đi hết vòng này đến vòng khác, đi đến mức hai chân run rẩy mới tan ca. Chu Vũ Đạt bảo y, ngày mai sẽ không cần đi lại nhiều như vậy nữa.

Sáng hôm sau, với hy vọng hôm nay có thể vừa làm vừa thư giãn, Phó Hi Ngôn hớn hở đi làm.

...

Đúng là không cần đi nhiều như vậy thật.

Nhưng, lại phải nâng tạ, phải đứng gác.

Có chân nguyên nhưng không chân khí, Phó Hi Ngôn chỉ đành dựa vào sức người mà gắng gượng qua một ngày dài đằng đẵng.

Trước khi tan làm, Chu Vũ Đạt bảo với y rằng, ngày mai không cần nâng tạ nữa.

Phó Hi Ngôn không yên tâm hỏi ngược lại: "Thế có cần phải tuần tra hay đứng gác không?"

"Không cần."

Ngày thứ ba, Phó Hi Ngôn nửa tin nửa ngờ đi làm, phát hiện ra Chu Vũ Đạt đúng là người thật thà. Hôm nay đúng là không phải tuần tra, không phải đứng gác, cũng chẳng phải nâng tạ. Hôm nay nội dung huấn luyện là thao luyện vũ khí — bắn cung, múa đao, luyện kiếm.

Cái gì mà có thúc thúc ở đây lo liệu? Vậy đó hả? Vậy hả?

Y không kìm được mà gào thét trong lòng:

Đây là đãi ngộ mà một nha nội* như ta đáng nhận sao?

*Chức quan thường lấy con em của đại thần vào chức quan này, sau này dùng để chỉ con em quan lại.

Chuyện này Cao nha nội* có đồng ý không?

*Một nhân vật nổi tiếng lười biếng và bất tài trong văn học cổ điển Trung Quốc

...

Cao nha nội có đồng ý, Phó nha nội cũng quyết không đồng ý!

Quyết không!

Đến ngày thứ tư, Phó nha nội đã ngang ngược ôm "bệnh nặng" nằm trên giường cao gối mềm.

Chỉ cần có tiểu tư đến gần, y liền trợn trắng mắt, co giật, diễn đến mức bệnh tình trông như thật.

Vì "lo lắng" cho cháu, Phó Hiên lập tức đưa y đến y quán, mời cả nhóm đại phu vào châm cứu.

Không cần biết kim châm sâu hay nông, đau hay không, chỉ riêng cảnh một vòng kim châm bao quanh đã đủ để đánh thức ký ức ám ảnh tuổi thơ của y — Dung ma ma. Thế là y chẳng cần làm màu thêm, bật dậy nhanh như cá chép, ngoan ngoãn leo lên xe ngựa, còn tích cực vẫy tay với Phó Hiên đang trả tiền thuốc: "Thúc thúc ey, nhanh lên chút, sắp muộn giờ làm rồi!"

Phó Hiên: "..."

Trên đường đi, Phó Hi Ngôn đã chuẩn bị sẵn tâm lý chuẩn bị "độ kiếp." Không ngờ vừa đến nơi, y lại được thông báo rằng hôm nay trước khi tập luyện sẽ có một buổi lễ chào đón một người mới.

Y im lặng nhìn người đưa ra thông báo là Chu Vũ Đạt, đôi mắt đen láy chất vấn kịch liệt...

Ý là sao đây? Đi cửa sau thì bị tính khấu hao thành hàng đã qua sử dụng à? Không đủ tiêu chuẩn để có buổi chào mừng tân binh à? Anh nói đi, nói đi! Để tôi xem anh nói thế nào!

Phó Hi Ngôn khoanh tay trước ngực, hếch mũi hướng lên trời.

Người lơ đễnh như Chu Vũ Đạt lần đầu tiên theo kịp được mạch suy nghĩ kỳ quái của y, giải thích: "Lễ chào đón này là đặc biệt tổ chức cho tân binh của phe Sở."

...

Mới chiếm thế thượng phong được mấy ngày đã lộ ngay bộ mặt đắc ý của kẻ tiểu nhân. Còn đem trò đấu đá bè phái này chơi đến mức thuần thục thế kia. Chậc chậc.

Phó Hi Ngôn vừa thầm chê bai trong lòng, vừa vui vẻ thay đổi thái độ, đan tay sau lưng, lập tức điều chỉnh lại tư thế, bước đi một cách già dặn, ra vẻ tiền bối mà nói: "Ừm, là tiền bối, phải chào đón hậu bối cho thật chu đáo."

Trong tưởng tượng của y, cảnh tượng tiếp theo hẳn sẽ thế này: một nhóm cựu binh ranh mãnh vây quanh tân binh ngây ngô, lần lượt làm khó dễ. Trước tiên, tung ra chiêu "tân binh báo số đo ba vòng", sau đó sẽ nói vẫn chưa đủ, nhất định phải phát một phong bao lì xì... Cuối cùng, trong tiếng múa hát lạc nhịp vụng về của tân binh, nghi thức kết thúc viên mãn.

Thế nhưng thực tế một lần nữa vượt ngoài dự đoán của y.

Tên lính mới của phe Sở chẳng chút ngượng ngùng nào của một người mới, tự tin thành thạo bước ra giữa thao trường, thản nhiên nói với những người đang quan sát mình: "Mười tám loại vũ khí ta đều biết sơ sơ, các vị cứ tùy ý ra đề."

Nhìn thái độ này đi, nghe giọng điệu này đi. Chẳng khác nào một vương giả ngạo mạn phách lối đánh một đám đồng rách.

Cùng là bộ mặt đáng ghét như nhau, nhưng Phó Hi Ngôn cảm thấy cái kiểu "tiểu nhân đắc chí" của phe mình thua chắc rồi.

Không chỉ y nghĩ vậy, những kẻ có chút mắt nhìn của phe Phó đều nhận ra tân binh này không phải kẻ khờ khạo gì. Cũng đúng thôi, vào thời điểm căng thẳng giữa hai phe Sở - Phó thế này, làm sao phe Sở lại có thể phái một tên vô dụng tới? Chiêu ra oai phủ đầu mà bọn họ chuẩn bị, ngược lại lại trở thành cơ hội cho đối phương khoe mẽ.

Chu Vũ Đạt trầm tĩnh lại, hỏi: "Nhìn phong thái các hạ phi phàm, chắc hẳn không phải kẻ vô danh. Không biết quý danh là gì."

Tân binh chắp tay: "Vãn bối Sở Thiếu Dương, học hành nông cạn, không dám nhận lời tán dương không đúng."

Họ Sở.

Phe Phó lập tức nắm được thông tin then chốt.

Có kẻ trong phe Phó khẽ thì thầm: "Nghe nói Sở Quang có một cháu trai là đệ tử chân truyền của nhánh Vương Thuận Sơn phái Tần Lĩnh, thiên phú xuất chúng."

Xuất chúng đến mức nào? Không ai biết cả.

Một người có võ công hay không, có lẽ kẻ có mắt nhìn có thể đoán ra được, nhưng võ công cao thấp ra sao, thì vẫn phải chờ biểu hiện mới biết. Nhìn Sở Thiếu Dương trạc tuổi Phó Hi Ngôn, theo lẽ thường, nếu có thể đạt đến Chân Nguyên kỳ đã là xuất sắc, muốn gọi là xuất chúng thì chí ít cũng phải là Đoàn Cốt kỳ. Còn cao hơn nữa, thì chính là cấp độ yêu nghiệt như Lâu Vô Tai rồi.

Những người khác trong phe Phó có chút không chắc chắn, nhưng Phó Hi Ngôn thì dám khẳng định đối phương tuyệt đối không thể là Kim Cương kỳ. Bản thân Sở Quang đã là Kim Cương kỳ, nếu lại đưa thêm một người nữa đến, là chê việc cạnh tranh chức vụ nội bộ chưa đủ kịch liệt à?

Nhưng nếu Sở Thiếu Dương chỉ ở Đoàn Cốt kỳ thì việc hắn ta gia nhập vào nơi mà khắp nơi đều là kẻ cùng cảnh giới như Vũ Lâm Vệ có tác dụng gì?

Để vả mặt sao?

Vả mặt ai?

Phó Hi Ngôn mơ hồ cảm thấy bất an.

Sở Thiếu Dương nhìn đám người phe Phó đang thì thầm bàn tán, rồi trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu với người phe mình. Hắn ta cố ý quét mắt nhìn khắp thao trường, sau đó dừng lại trên người Phó Hi Ngôn, mỉm cười nói: "Nghe nói Phó huynh cũng mới gia nhập không lâu, hay là chúng ta thử tỉ thí một trận? Chỉ so quyền cước thôi."

Ồ hố, mục tiêu của hắn ta quả nhiên là mình!

Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Phó Hi Ngôn, khiến hắn ngay lập tức trở thành tiêu điểm thứ hai trên thao trường. Thế nhưng, lòng y không hề hoảng loạn, ngược lại còn có một cảm giác như vừa nghe thấy chiếc giày cao gót còn lại trên tầng trên rơi xuống, bụi bặm lắng xuống, mọi chuyện đã rõ ràng.

Chu Vũ Đạt khẽ cau mày, định lên tiếng thì bị Hồ Dự bất ngờ bước tới, giơ một tay cản lại.

Hồ Dự là chỉ huy Thiêm sự, khi Sở Quang và Phó Hiên vắng mặt, quyền quyết định lớn nhất thuộc về hắn ta: "Lần tỉ thí trước của hai vị tướng quân Sở, Phó, ta không có duyên được chứng kiến. Nay lại có thể tận mắt xem hai vị công tử thay mặt thúc phụ mình mà trổ tài, cũng xem như được bù đắp tiếc nuối."

Con ngươi Chu Vũ Đạt co rút.

Hắn ta trăm triệu lần không ngờ, Hồ Dự, người mà bọn họ vẫn cho là trung lập, hóa ra lại là người của phe Sở!

Bên phe Sở lập tức rộ lên tiếng reo hò, phe Phó thì trố mắt nhìn nhau, chần chừ không quyết.

Một là vì phe Sở áp chế phe Phó đã lâu, ảnh hưởng được xây dựng vẫn còn.

Hai là, tỷ võ vốn là chuyện thường tình giữa các võ giả. Võ giả tôn thờ kẻ mạnh, càng kính trọng người gan dạ. Những hành động mà người khác coi là ngu xuẩn, như "biết rõ không thể mà vẫn làm" hay "biết núi có hổ vẫn cứ xông vào", đối với võ giả lại là tinh thần dũng mãnh không ngại nguy hiểm. Leo lêи đỉиɦ cao võ học, vốn dĩ chính là con đường một đi không trở lại, nơi kẻ gan dạ sẽ chiến thắng trong cuộc đọ sức quyết liệt. Giờ đối phương đã nói rõ ràng rằng sẽ không dựa vào cảnh giới, chỉ luận quyền cước, không chiếm ưu thế về tu vi. Nếu Phó Hi Ngôn muốn đứng vững trong Vũ Lâm Vệ, y tuyệt đối không thể từ chối.

Nhưng đối với người luyện võ, khoảng cách một đại cảnh giới đâu chỉ thể hiện ở cảnh giới?

Kinh nghiệm, khí thế, tự tin... thậm chí cả võ kỹ. Tất cả những thứ này đều là yếu tố then chốt quyết định thắng bại.

Xem ra, Sở gia lần này đã quyết tâm phải giành lại thể diện mà Sở Quang đã đánh mất thông qua lứa trẻ, đã có chút không từ thủ đoạn nào rồi.

Mặc dù Phó Hi Ngôn không có ý định bám víu vào chén cơm ổn định của Vũ Lâm Vệ, nhưng cũng không muốn trở thành gánh nặng cho Phó Hiên, để cho người của phe Sở đắc ý. Y nghiêng đầu thì thầm với Chu Vũ Đạt vài câu. Chu Vũ Đạt nhìn y đầy ngạc nhiên, thấy y vẫn giữ vẻ bình thản thì mới "ừm" một tiếng, rồi rẽ đám đông đi ra ngoài.

Ánh mắt Sở Thiếu Dương chợt lóe. Biết mình không địch lại, nên đi tìm viện binh sao?

Chỉ e nước xa không cứu được lửa gần!

Hắn ta đang định buông lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì thấy Phó Hi Ngôn ung dung chỉnh lại tay áo, từ tốn bước ra khỏi đám đông: "Ngươi đã tinh thông cả mười tám loại binh khí, vậy chúng ta so tài bắn cung đi." Câu này chẳng khác nào nói, nếu ngươi đã phát triển toàn diện đức trí thể mỹ, vậy chúng ta hãy thi xem ai đẹp hơn đi.

Sở Thiếu Dương cụp mắt, ánh nhìn lướt qua bàn tay mịn màng không tỳ vết của Phó Hi Ngôn, mỉm cười nói: "Tùy ngươi quyết định."

Hồ Dự thấy cục diện đã được xúc tiến, liền lặng lẽ lùi về sau vài bước, hòa vào trong đám người, giấu đi công lao và danh tiếng.