Củi Mập Không Phế Muốn Vùng Lên

Chương 4

Chương 4: Nha Nội Muốn Đổi Nghề (Thượng)

Phó Hi Ngôn nói: "Một tấc thời gian, một tấc vàng. Chúng ta tiết kiệm chút tiền, đấu ba ván thắng hai là thắng luôn. Ngươi và ta luân phiên đặt bia, ai bắn trúng nhiều hơn thì thắng."

Câu "mười tám loại binh khí ta đều biết sơ qua" của Sở Thiếu Dương rõ ràng có phần phóng đại. Hắn ta và Phó Hi Ngôn cách nhau ít nhất một đại cảnh giới, đương nhiên chẳng quan tâm đến chuyện binh khí làm gì.

"Được."

"Ta mập, ta đi trước." Phó Hi Ngôn không chút khách khí chạy đến một bia ngắm, vất vả nhấc nó lên, rồi bước từng bước nhỏ đầy gian nan, chạy đến trước mặt Sở Thiếu Dương cách hai mét thì dừng lại, thở hổn hển nói: "Ván đầu làm mẫu, cứ thế này đi!"

Vì thế lực của phe Phó quá đông, người khác không tiện nói thẳng, nhưng ánh mắt khinh thường của bọn họ rõ ràng đang nói ——

Chỉ thế này thôi á?

Chỉ thế này thôi á?

Chỉ thế này thôi á?

Trong phe Sở có người không nhịn được, lên tiếng nói hộ mọi người: "Khoảng cách này, e là có chút trò trẻ con rồi."

Phó Hi Ngôn liếc gã một cái, lắc lắc đầu, như thể đang nói "Thật hết cách với tiểu yêu tinh nhà ngươi rồi." Sau đó rất biết điều mà nhích ra ngoài một tấc.

Người kia co giật khóe miệng: "Chẳng lẽ Phó thị vệ sợ rồi?"

Phó Hi Ngôn phớt lờ gã, quay đầu nhìn Sở Thiếu Dương: "Nếu ta sợ, ta đã không đấu với ngươi, đúng không?" Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng: Nếu Sở Thiếu Dương thừa nhận y sợ, thì y sẽ trực tiếp đập nồi dìm thuyền, không đấu nữa.

Sở Thiếu Dương nhìn tấm bia, đoán đối phương có lẽ đang tính thế này: Chỉ cần đặt ra quy tắc đủ đơn giản, thì chênh lệch thắng thua sẽ không quá lớn. Giống như hai người trưởng thành thi toán, đề bài chỉ là "một cộng một", "hai cộng hai", vậy ai mà thua được? Nhưng kế hoạch của Phó Hi Ngôn có một kẽ hở, luân phiên ra đề, ván thứ hai sẽ do hắn ta quyết định. Hai ván hòa, một ván thắng, hắn ta chắc chắn thắng.

Hắn ta mỉm cười nói: "Đương nhiên. Phó huynh tài cao gan lớn."

Phó Hi Ngôn hài lòng gật đầu: "Tiếp theo, chúng ta chọn vũ khí để đấu."

Sở Thiếu Dương nghi ngờ y giở trò trên vũ khí, bèn nói: "Mời Phó huynh chọn trước."

Phó Hi Ngôn cũng không từ chối, trực tiếp lấy một cây cung, cầm lên xem xét. Y thấy Sở Thiếu Dương sau đó chọn một cây khác, liền cười nói: "Nhớ kiểm tra cho kỹ nhé, nam tử hán đại trượng phu, không được giữa chừng kiếm cớ đổi vũ khí đâu đấy."

Sở Thiếu Dương vốn đã có lòng đề phòng, nghe vậy lại càng kiểm tra kỹ càng hơn cây cung trong tay.

Lúc này, kẻ trước đó nghi ngờ Phó Hi Ngôn "sợ rồi" đột nhiên chạy đến bên bia ngắm, vừa lẩm bẩm "bia bắn bụi quá", vừa sờ soạng nó từ trên xuống dưới, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu với Sở Thiếu Dương.

Sở Thiếu Dương thầm nghĩ: Chẳng lẽ vấn đề nằm ở cung tên trong tay Phó Hi Ngôn?

Nhưng Phó Hi Ngôn làm sao biết trước hôm nay hắn ta sẽ đến gây chuyện mà chuẩn bị sẵn được?

Hắn ta gạt bỏ nghi hoặc, điềm tĩnh nâng tay lên: "Mời."

Phó Hi Ngôn lắc đầu: "Ta đến đây trước ngươi vài ngày, khách tùy chủ tiện, ngươi bắn trước đi."

Sở Thiếu Dương nhìn sâu vào mắt y một cái, rồi xoay người nhắm vào bia, giương cung bắn.

Mũi tên xé gió lao đi, cắm thẳng vào hồng tâm.

"Hay lắm!"

Phe Sở vô cùng nể mặt mà nhiệt tình vỗ tay reo hò, Phó Hi Ngôn hòa vào đám đông, hai tay cũng vỗ bốp bốp bốp.

Sở Thiếu Dương không để ý, chỉ nói: "Phó huynh, đến lượt ngươi."

"Được rồi, đợi chút." Phó Hi Ngôn gật đầu.

Sở Thiếu Dương chờ.

Nhưng mãi chẳng thấy động tĩnh gì.

Phe Sở bắt đầu xì xào bàn tán, phe Phó cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ là người phe mình nên không tiện bóc mẽ, thấy phe Sở lắm lời, còn trừng mắt lườm nguýt.

Hai con muỗi vo ve quanh đầu Sở Thiếu Dương, bị hắn ta đập chết. Hắn ta lau đi vết máu, thấy xung quanh bắt đầu xao động, mà Phó Hi Ngôn vẫn đứng yên bất động, hắn ta lo lắng Chu Vũ Đạt sẽ dẫn Phó Hiên quay lại phá rối, nhịn không được thúc giục: "Phó huynh?"

Mặt Phó Hi Ngôn đầy thần bí khó lường: "Chờ chút nữa."

Phe Sở có người không nhịn được nói: "Chẳng lẽ ngươi đang đợi thúc thúc đến cứu?"

Phó Hi Ngôn nghĩ nghĩ: "Nói như vậy, cũng không sai."

Phe Sở lập tức cười nhạo: "Ngươi ngần này tuổi rồi còn trốn sau lưng thúc thúc? Cái này mà cũng gọi là nam tử hán đại trượng phu?"

Phó Hi Ngôn khiêm tốn nói: "Đệ Tử Quy có câu: "Hoặc ẩm thực, hoặc tọa tẩu. Trưởng giả tiên, ấu giả hậu." Có lẽ do ta từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc, thực hiện khá tốt. Không như quý phủ, chẳng biết lớn nhỏ, chẳng rõ trên dưới, bình thường cứ để thúc thúc đi theo sau mông. Nếu vậy mới gọi là nam tử hán đại trượng phu, thì ta tự thẹn không bằng."

Người kia ngay lập tức đỏ bừng mặt: "Ta không có ý đó."

Phó Hi Ngôn làm như không nghe thấy, quay đầu gọi: "A, Chu thúc thúc, người về rồi."

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn, chỉ thấy Chu Vũ Đạt vừa nãy lặng lẽ rời đi đang rẽ đám đông tiến vào. Nhưng sau lưng hắn ta, không hề có viện binh như Sở Thiếu Dương nghĩ. Lần này đến lượt Phe Sở hoang mang, chẳng lẽ họ trách oan Phó Hi Ngôn? Tên này thật sự không có mưu kế gì, mà chỉ đơn giản là... thiếu đầu óc, dám nhận khiêu chiến vượt cấp bậc?

Sở Thiếu Dương không khỏi nhìn y bằng một con mắt khác. Biết rõ không địch lại mà vẫn dám đối đầu, xem ra cũng có chút cốt khí!

Phó Hi Ngôn bị mọi người thay nhau nhìn chằm chằm vẫn chẳng có vẻ gì là bất ngờ. Y đưa cây cung cầm nãy giờ cho người bên cạnh, rồi vươn tay về phía Chu Vũ Đạt. Chu Vũ Đạt từ sau lưng rút ra một chiếc ná nhỏ nhắn cùng vài viên đạn bi đưa cho y.

Phó Hi Ngôn vuốt ve thân ná, tán thưởng: "Đồ tốt."

"Chứ sao!" Chu Vũ Đạt đầy oán thán, nhưng thấy phe Sở đang hằm hè nhìn chằm chằm, lại đổi giọng: "Để kiếm được cái này, ta đã dốc hết sức bình sinh, ngươi đừng có mà làm ta mất mặt."

"Yên tâm." Phó Hi Ngôn vừa thử kéo dây ná, vừa nói: "Giờ người đi rút mũi tên của Sở Thiếu Dương ra đi."

Chu Vũ Đạt liếc nhìn bia bắn, cảm thấy với khoảng cách này, Phó Hi Ngôn hẳn vẫn có khả năng nhắm trúng, bèn phấn khởi chạy đến rút tên của Sở Thiếu Dương ra.

Phó Hi Ngôn giơ ná, ngắm vào bia bắn một hồi, sau đó mới làm như chợt nhớ ra sự tồn tại của Sở Thiếu Dương, hỏi: "Dù sao cũng là so tài ngắm bắn, ngươi không phiền nếu ta chọn cái này chứ?"

Sở Thiếu Dương lúc này mới hoàn toàn nhìn thấu mưu đồ của đối phương.

So với cung tiễn bình thường, ná nhỏ hơn, tốn ít sức hơn, khó bắn xa nhưng dễ điều khiển ở cự ly gần. Nhìn lòng bàn tay của Phó Hi Ngôn, có thể thấy y hiếm khi tập luyện, khó trách lại nghĩ cách đi đường tắt.

Chỉ là những trò lặt vặt này, trước thực lực tuyệt đối, chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.

Hắn ta nhếch môi: "Tùy Phó huynh thôi."

Không đợi ai lên tiếng, Phó Hi Ngôn đã lập tức giơ tay, kéo dây, ngắm bắn, thả——

Viên đạn bật ra như tên rời cung, chính xác ghim vào lỗ của mũi tên trước đó, như một cái đinh, cắm chặt vào bia.

"Hay lắm!"

Chu Vũ Đạt dẫn đầu vỗ tay, phe Phó dù miễn cưỡng cũng đành hùa theo, bầu không khí lập tức trở nên sôi động, chẳng hề kém với khi Sở Thiếu Dương vừa bắn trúng tâm bia.

Phe Sở: "..." Không trách được y muốn rút mũi tên của Thiếu Dương ra, hóa ra là để tìm một lỗ trống mà bắn vào à?!

Mọi người liên tục ra hiệu cho Sở Thiếu Dương, mong hắn ta đập bàn đứng dậy, chỉ trích hành vi gian lận trắng trợn này!

Sở Thiếu Dương vẫn bình tĩnh, tràn đầy tự tin. Mới chỉ hòa ván đầu tiên thôi, còn ván thứ hai là do hắn ta quyết định.

Hắn ta mỉm cười: "Giờ đến lượt ta ra đề rồi."

Phó Hi Ngôn ngoan ngoãn gật đầu: "Mời."

Sở Thiếu Dương chỉ tay về phía bức tường thấp xa xa: "Không bằng lấy con kiến trên tường làm bia đi."

Phó Hi Ngôn biết trước hắn ta sẽ gây khó dễ, nhưng không ngờ lại khó đến mức này. Khoảng cách từ đây đến đó gần nửa dặm, chỉ riêng tầm bắn đã chẳng phải người thường có thể với tới, chưa kể phải nhắm trúng một con kiến đang bò, độ khó khỏi bàn, ván này xem ra không thể may mắn mà thắng được.

Không ít cao thủ cảnh giới Đoán Cốt có mặt tại đây tự hỏi, dù có đủ sức mạnh để bắn tới, cũng chưa chắc có được thị lực như vậy.

Sở Thiếu Dương giương cung, kéo căng hết mức, tựa như muốn bẻ gãy thân cung, đột ngột thả tay, mũi tên lao vυ't đi, chỉ trong chớp mắt đã ghim vào bức tường.

Phe Sở thấy hắn ta đầy tự tin, vội nói: "Hay là cùng đến kiểm tra xem sao."

Cả nhóm người ồn ào kéo nhau đến chỗ bức tường, chỉ thấy mũi tên đã cắm sâu vào vách. Sở Thiếu Dương rút tên ra, lúc này mới thấy đầu tên còn dính nửa thân con kiến.

Phe Sở đồng loạt trầm trồ:

"Giỏi quá! Anh hùng xuất thiếu niên!"

"Chẳng những là bách bộ xuyên dương, mà còn đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa!"

"Không hổ là cháu trai của Sở tướng quân, quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử!"

Vừa nói xong, mọi ánh mắt liền đồng loạt chuyển hướng sang vị cháu trai tướng quân còn lại.

Phó Hi Ngôn vô cùng điềm nhiên.

Một kẻ lười biếng chuyên nghiệp phải tuân theo nguyên tắc "một kiên trì, hai quyết không": Kiên trì dù bão có cuốn ta ta cũng không được cuốn. Quyết không để tư bản thao túng tinh thần. Quyết không bị phong trào độc hại dắt mũi.

Y chân thành nhìn Sở Thiếu Dương, tiếc nuối nói: "Ta bẩm sinh lòng dạ từ bi. Vì sợ quét rác làm tổn thương sinh mạng loài kiến, ta chưa bao giờ quét sân, nói gì đến chuyện lấy mũi tên mà chọc chúng. Tất nhiên, lòng nhân từ là phẩm hạnh cá nhân của ta, ta tuyệt đối không dùng nó để áp đặt lên người khác. Chu huynh thân thủ bất phàm, ta bội phục, ván này ta nhận thua."

Nụ cười trên mặt Sở Thiếu Dương cứng đờ. Nếu là một kẻ gầy còm nói với giọng châm biếm như vậy thì cũng thôi đi, nhưng nhìn thân hình Phó Hi Ngôn, một người chắc chắn không phải ăn chay mà lớn, cũng dám nói mình nhân từ? Còn bảo là từ bi không quét sân, rõ ràng là chỉ ăn với ngủ, không chịu lao động thì có!

Phó Hi Ngôn chớp chớp mắt nhìn hắn ta, cười nói: "Chúng ta tiếp tục ván tiếp theo thôi."

Sở Thiếu Dương cười mà như không cười: "Rửa tai lắng nghe." Đến đây! Đến đây! Để lão tử xem có cái gì ngươi làm được mà cha ngươi đây không làm được!

Phó Hi Ngôn nói: "Không vội, không vội, để ta nghĩ đã." Y vẫy tay gọi Chu Vũ Đạt.

Chu Vũ Đạt lấy từ trong tay áo ra một quả lê đưa cho y.

Phó Hi Ngôn có vẻ định cắn một miếng, nhưng vừa quay đầu nhìn Sở Thiếu Dương thì tầm mắt đột nhiên dừng lại: "Sở huynh, mũ ô sa của huynh mới được làm nhỉ, sao lại có thêm một..."

Mũ ô sa vốn được chế tạo theo quy chuẩn, làm sao có chuyện thêm bớt?

"Thêm cái gì?" Sở Thiếu Dương thấy Phó Hi Ngôn nhướn cổ nhìn chằm chằm lên đầu mình thì theo phản xạ cũng cúi xuống một chút, thế rồi—trên mũ hắn ta liền có thêm một quả lê.

Phó Hi Ngôn cười tít mắt: "Đề thứ ba, dùng quả lê trên đầu Sở huynh làm bia đi."

Sở Thiếu Dương quả nhiên là gặp ít kẻ tiểu nhân quá! Nếu hắn ta từ nhỏ đã từng trải qua các tình huống như —— bị kéo ghế khi đứng lên trong lớp, bị thúc gối khi đang chạy trong giờ thể dục, bị vỗ vai bên trái nhưng người lại đứng bên phải... thì hắn ta tuyệt đối sẽ không mắc bẫy này!

Sở Thiếu Dương cứng người, gượng cười nói: "Phó huynh không phải đang đùa đấy chứ?"

Miệng thì nói vậy, nhưng trong đầu hắn ta đã không ngừng nghĩ xem nên làm thế nào để bắn trúng quả lê trên đầu mình. Bắn cung bình thường thì không được, tên không thể quay đầu; nếu kéo ngược lại thì cung Bắc Chu quá lớn, căn bản không kéo nổi; trừ khi một chân đạp lên dây cung, một chân lùi ra sau để điều chỉnh góc độ, một tay kéo cung, một tay... Hắn ta vừa tưởng tượng ra cảnh đó, cả người đã muốn nứt toác ra!

Đối phương quá hèn hạ vô sĩ! Hắn ta sao có thể bị dắt mũi như vậy!

Hắn ta vươn tay định gỡ quả lê xuống, nhưng lại bị Phó Hi Ngôn giữ chặt. Phó Hi Ngôn chớp chớp mắt, vẻ mặt vừa vô tội vừa vô sỉ nói: "Đã nói là ta ra đề số một và ba, huynh ra đề số hai, sao có thể nuốt lời chứ?"

"Đã là tỷ thí, đương nhiên phải lấy võ làm trọng, sao có thể dùng những thủ đoạn bỉ ổi này?" Sở Thiếu Dương rõ ràng đã tức giận đến mức không thèm nể mặt nữa.

Phó Hi Ngôn cười nói: "Ta nhớ khi nãy huynh nói đây là luận bàn? Luận bàn thì đấu văn, đấu võ, đấu trí... đều có thể mà."

Sở Thiếu Dương nhìn y chằm chằm, chậm rãi nhếch môi cười: "Phó huynh nói chí phải."

Chúng huynh đệ của Sở Thiếu Dương ở bên cạnh nháy mắt đến sắp lác, vội la lên: "Thiếu Dương, ngươi tuyệt đối đừng..."

Phó Hi Ngôn vui vẻ ngắt lời họ: "Sở huynh định nhận thua sao?"

Phe Sở vẫn kiên trì phát tín hiệu "Không được không được ngươi không được" cho hắn ta.

Sở Thiếu Dương nói: "Cho dù ta không làm được, chẳng lẽ Phó huynh làm được sao?"

Phó Hi Ngôn giơ ná bắn lên, một tay định lấy quả lê xuống, nhưng lại bị Sở Thiếu Dương né đi.

Sở Thiếu Dương đội nguyên quả lê trên đầu, mặt không cảm xúc nói: "Đề thứ ba, quả lê không phải ở trên đầu ta sao?"

Phó Hi Ngôn chậm rãi thu tay lại: "Ồ? Ý Sở huynh là?"

Y đột nhiên nâng ná lên nhắm bắn… Sở Thiếu Dương dường như đã đoán trước được, lập tức nhảy vọt lên như đại bàng tung cánh, bay thẳng qua đầu tất cả mọi người.