Nói xong, Chu Vãn Phong mỉm cười lùi lại một bước dài: “Xin lỗi bà Trương, cháu là con nhà quê nói chuyện thẳng thắn, cháu sợ không xác định được thân phận của mình sẽ khiến người ta chế nhạo. Lát nữa cháu sẽ hỏi cha cháu, hỏi rõ rồi cháu sẽ nói cho bà biết, bởi chắc bà cũng đang thắc mắc.”
Mặt bà Trương lúc xanh lúc trắng, bị người ta nói móc ngay trước mặt, bà nghiến răng đáp: “Được, hỏi rõ rồi báo cho tôi biết.” Nói xong, bà xách váy đi xuống lầu.
Bà Trương vừa đi, Chu Vãn Phong đóng cửa lại, đứng bên cửa sổ, gió nhẹ thổi qua. Cô đứng trên cao nhìn xuống, tâm trạng thoải mái, cuộc sống mới không nên bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.
•
Bà Trương tức giận đi xuống lầu, sau đó lê dép đi vào phòng chơi cờ của bà cụ, ngoan ngoãn quỳ xuống một bên, vẻ mặt vẫn còn tức giận, thở hổn hển, hơi oan ức gọi một tiếng “Bà cụ”.
Trên tấm tatami đặt một bàn cờ, bà cụ nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu nhìn một cái, rồi lại cúi đầu nhìn bàn cờ của mình, quân cờ đan xen, trắng đen cùng chiếm ưu thế.
Bà cụ Dương Nghệ Quân, năm nay sáu mươi tư tuổi, mặc một bộ sườn xám màu trắng rộng rãi, trên mặt chỉ có vài nếp nhăn, làn da căng mịn, trông hoàn toàn không giống người sáu mươi tuổi.
Xuất thân từ gia đình danh giá, có một cô con gái duy nhất là Vân Lam, cả đời không phải chịu khổ cực.
Lúc này, bà ngồi thẳng lưng, vai thẳng, dáng ngồi đúng mực, ngón trỏ và ngón giữa gõ nhẹ lên quân cờ, nhẹ nhàng hỏi: “Con bé kia trông thế nào?”
Bà Trương vừa thở vừa nói: “Bà không tận mắt nhìn thấy đó thôi, con bé đó thô lỗ, không có giáo dục, nói năng không ra thể thống gì cả...”
“Tôi không hỏi điều đó. Mẹ mất sớm, lại được một người bà cứng đầu độc đoán nuôi lớn thì tôi có thể đoán được phần nào. Ý tôi hỏi con bé kia trông thế nào, chiều cao, vóc dáng, có xinh đẹp bằng Tĩnh Nhã nhà chúng ta không?” Dương Nghệ Quân vừa hỏi xong đã tự mình cười: “Con gái giống cha, nếu nó giống cha nó thì chắc cũng không xấu.”
Bà Trương bĩu môi, định nói xấu vài câu, nhưng nghĩ đến khuôn mặt của Chu Vãn Phong, dù bực tức cũng phải thừa nhận: “Quả thực là xinh xắn, nhưng không thể so sánh với tiểu thư Tĩnh Nhã. “Nội tâm thể hiện khí chất”, chỉ riêng điểm này đã kém xa rồi. Tôi nói thật, nhìn con bé kia là biết chẳng học hành đến nơi đến chốn gì. Chắc tiếng Anh cũng chưa học bao giờ, mà tiểu thư Tĩnh Nhã nhà chúng ta có thể dùng tiếng Anh để thuyết trình, không thể so sánh được.”
“Nếu nó giống cha nó, vậy có phải nó và Tiểu Bảo có chút giống nhau?” Dương Nghệ Quân lẩm bẩm, có vẻ hơi tiếc nuối.
Bà Trương cúi đầu im lặng, coi như là đồng ý.
“Hồi bà nội nó mất, Vân Lam còn nói với tôi, con bé kia sẽ ở lại quê nhà để chú bác chăm sóc, mà sao tự dưng lại đến thành phố Vân Hải?” Dương Nghệ Quân nhướng mày: “Nó mang theo gì?”
“Một chiếc cặp sách học sinh, trông không có nhiều đồ đạc.”
Dương Nghệ Quân lẩm bẩm một câu, khẽ thở dài: “Quả thực có chút đáng thương, nhưng để nó ở lại đây cũng phiền phức.”
Chỉ có bà Trương hiểu rõ ý nghĩa câu cuối cùng.
•
Bầu trời phía Tây đã hết ánh hoàng hôn, trời dần tối.
Cơ thể Chu Vãn Phong vẫn còn rất yếu, cô nằm trên giường ngủ một lúc thì bị lạnh tới mức tỉnh giấc, thì ra cửa sổ chưa đóng.
Cô đứng dậy, bên ngoài trời đã tối đen, trên gác mái cũng không có đồng hồ, không biết mấy giờ.
Bà Trương nói đến giờ ăn sẽ có người gọi, vậy người đâu?
Ngoài cầu thang lên gác mái còn có một cầu thang khác, Chu Vãn Phong tự mình đi xuống, ánh đèn vàng leo lét trên tường tầng ba có thể nhìn thấy đồ đạc trong phòng khách, có vài món đồ chơi trẻ em, chắc đây là tầng của nữ chính và người em cùng cha khác mẹ của cô.
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]