Xuống đến tầng hai, nhìn là biết ngay đây là nơi ở của vợ chồng Chu Chí Nho, đèn chùm lộng lẫy, đồ nội thất bằng nhung, bức tranh gia đình bằng khung mạ vàng.
Chu Vãn Phong đứng dưới bức tranh gia đình khổng lồ nhìn một lúc lâu, không nhịn được phì cười.
Cô tìm khắp nơi nhưng không thấy đồng hồ, cửa các phòng đều đóng kín mít, chỉ có căn phòng trong cùng là có ánh sáng hắt ra.
Bà Trương nói mẹ kế của cô đưa con đi nghỉ ở nước ngoài, vậy người trong phòng lúc này chỉ có thể là Chu Chí Nho.
Vừa hay, cô có chuyện muốn nói.
Cửa phòng hé mở, nhìn qua khe cửa có thể thấy đó là một phòng làm việc, Chu Chí Nho vẫn mặc bộ quần áo lúc ban ngày, chắc là vừa mới về nhà, chưa kịp thay.
Ông đang nghiêm túc xem tài liệu.
Chu Vãn Phong đứng trước cửa, giơ tay gõ cửa, gõ hai tiếng. Thấy người bên trong nhìn ra, cô liền đẩy cửa bước vào.
Cô đứng trước chiếc đồng hồ treo tường, chỉ tay vào kim đồng hồ: “Con nói bà Trương tiếp khách không chu đáo, bà ấy còn không phục, gần 9 giờ rồi mà con chưa được ăn cơm.”
Chu Vãn Phong tiện tay ngồi xuống ghế sofa bên cạnh: “Cha định làm gì con biết rồi, ở thành phố Vân Hải không ai hoan nghênh con. Đặc biệt là người trong ngôi nhà này, có lẽ càng không ưa con.”
Chu Chí Nho không để ý, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu: “Nói xong thì đi đi, quy tắc trong nhà này là bỏ lỡ bữa ăn thì không có cơm thừa, muốn ăn thì đợi sáng mai.”
“Cha đã nói với mọi người trong nhà là con sẽ ở lại chưa? Tốt nhất là nói đi ạ, con mang theo ít đồ đạc, cần phải mua thêm nhiều thứ.”
“Còn gì nữa không?”
“Học bạ của con, cha phải tìm người chuyển đến đây, khai giảng tới là con lên cấp hai, cha tìm trường cho con học đi.”
Chu Chí Nho gật đầu biểu thị đã biết.
“Ông định cho con ở đây bao lâu?” Chu Vãn Phong vẫn thích ở một mình hơn.
Chu Chí Nho đứng dậy, rút một cuốn sách từ giá sách phía sau, thản nhiên đáp: “Con là con gái ruột của ta, không phải đứa con riêng không dám lộ diện, bạn bè người thân nhà họ Vân đều biết cả. Để một đứa trẻ như con tự sống một mình sao? Không chỉ có ta, mà ngay cả người nhà họ Vân cũng sẽ bị người ta gièm pha.”
“Ta tái hôn, Vân Lam cũng coi như là mẹ con, nhà mẹ đẻ của bà ấy cũng coi như là nhà ngoại của con. Con muốn ở lại thành phố Vân Hải, vậy con cũng nên làm quen với một số người thân của bà ấy.” Nói xong, Chu Chí Nho ngẩng đầu lên quan sát Chu Vãn Phong, khóe miệng nhếch lên: “Bà ngoại con xuất thân từ gia đình danh giá, có thể dạy con một chút về lễ nghi phép tắc cũng tốt.”
Chu Vãn Phong hiểu ý, mặt tối sầm, lạnh lùng nói: “Nói trắng ra là, con không ở đây thì phải tự mình cút về Đông Sơn, đúng không?”
Chu Chí Nho ngồi xuống, tiếp tục đọc sách.
Coi như là ngầm đồng ý.
Chu Vãn Phong hít một hơi, bước đến trước bàn làm việc của ông, dừng lại vài giây, rồi đột nhiên đưa tay ra.
Chu Chí Nho chỉ nghe thấy tiếng “xoẹt” một cái, cuốn sách trên tay ông đã bị giật đi, nhìn lại thì chỉ thấy trong tay còn nửa tờ giấy.
Sau đó, “bịch” một tiếng, cuốn sách bị ném mạnh xuống sàn nhà, tiếng động lớn đến mức sàn nhà cũng rung lên.