Đi dọc theo hành lang, cô nhìn thấy bà lão mặc áo xanh đứng trên bậc thang cao cao với vẻ mặt lạnh lùng đợi mình.
Người này không thích cô.
Sự bài xích và không thích hiện rõ trên khuôn mặt.
Chu Vãn Phong đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên. Kiếp trước bị người ta theo dõi rình rập, cô đã rèn luyện được sự cảnh giác, chỉ nhìn thấy rèm cửa sổ tầng hai đang lay động nhẹ.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi theo tôi, bước nhẹ nhàng thôi, ông bà cụ ở tầng một thích yên tĩnh đấy.” Bà Trương đi trước, nhưng không vào nhà chính, mà đi vòng ra sân sau, đến một cầu thang.
Một tay xách váy, một tay vịn tay vịn, bà Trương lạnh lùng lẩm bẩm: “Cô chủ không có nhà, đang đưa cô chủ nhỏ Tĩnh Nhã và cậu chủ nhỏ đi nghỉ ở nước ngoài. Nhà vừa nhận được điện thoại của tiên sinh đã tất bật cả lên, bà cụ đang đánh cờ không muốn bị làm phiền, cũng không báo trước nên nhà không chuẩn bị phòng khách. Bà cụ không thích người lạ ở trong nhà, nói là bất tiện.” Nói đến đây, bà Trương quay đầu nhìn Chu Vãn Phong, như sợ cô không hiểu.
Chu Vãn Phong đi phía sau im lặng không nói.
Bà Trương tiếp tục lẩm bẩm, giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ để cô nghe thấy: “Trước đây phòng cũng có mấy phòng trống, nhưng tiểu thư Tĩnh Nhã và cậu chủ nhỏ lớn rồi, nên sửa thành phòng tập đàn, phòng đọc sách và phòng giải trí. Đều là tìm người thiết kế, trang trí tốn rất nhiều tiền. Bây giờ mà dỡ ra, lại phải tìm người thiết kế trang trí lại, chắc chắn mất kha khá thời gian. Hiện tại không còn cách nào khác, chỉ có gác mái còn trống, cháu tạm ở đó trước, đợi cô chủ về rồi tính.”
Cầu thang đi thẳng lên gác mái đã được dọn dẹp sạch sẽ, có thể thấy là mới trải giường, bên cạnh còn có đồ đạc lặt vặt được phủ vải, chỉ có chiếc giường là lạc lõng.
Bà Trương tiến lên mở cửa sổ cho thoáng khí, quay người lại, lưng thẳng tắp, hai tay đặt trước bụng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Chu Vãn Phong đã ngồi trên giường.
Thấy chiếc ba lô cũng được đặt trên giường, bà nhíu mày: “Lát nữa tôi sẽ cho người mang một chiếc bàn nhỏ đến, giữ cho giường sạch sẽ, tốt nhất là đừng để những thứ không cần thiết lên.”
Chu Vãn Phong không nhịn được cười, nhưng vẫn lặng lẽ nhìn bà, không có ý định đứng dậy.
Hành động này vô hình trung mang theo sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Bà Trương nhìn cô bé nghiêng đầu vắt vẻo chân, y như đứa trẻ quê mùa không biết phép tắc, lông mày càng nhíu chặt hơn, cũng chẳng thèm nói nhiều, chỉ nói đơn giản một câu: “Cháu nghỉ ngơi đi, đến giờ ăn sẽ có người gọi cháu.” Nói xong liền quay người đi.
Chu Vãn Phong đứng dậy chặn bà lại, bị người khác ghét bỏ, cô cũng chẳng còn vui vẻ nữa, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng: “Chờ một chút, cháu chưa hỏi tên bà.”
“Tôi họ Trương, cháu gọi tôi là bà Trương là được.”
Chu Vãn Phong bước tới, không nhanh không chậm: “Bà Trương, cháu có chuyện muốn hỏi cho rõ, bà nói cháu là khách hay người thân đây?”
Bà Trương mím chặt môi, nhất thời không biết trả lời ra sao.
Chu Vãn Phong tiếp tục nghiêng người tiến sát lại, đến ngay trước mặt bà Trương, những nếp nhăn, đồi mồi hiện rõ trong tầm mắt, ngay cả tia máu trong đồng tử cũng nhìn thấy.
Bà Trương giữ phong thái, không lùi bước, hít một hơi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười như không cười: “Cả hai.”
“Nếu là khách thì cách tiếp khách của bà còn thiếu sót, cần phải học hỏi thêm. Cha cháu là con rể trong nhà này, vậy cháu cũng nên được coi là người nhà. Nếu là người thân, xin bà đừng lạnh lùng với cháu như vậy. Cháu cũng đâu có ở nhà bà, bà nhíu mày lạnh nhạt như vậy, cháu cứ tưởng đang ở nhà bà đấy.”
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]