Thập Niên 80: Ta Đây Trọng Sinh Thật Trớ Trêu

Chương 10: Không ở thì biến

Bầu trời chiều tà nhuộm đầy sắc đỏ rực rỡ.

Chu Vãn Phong chống cằm, lặng lẽ suy nghĩ trong xe. Không phải đến nhà khách, mà là đến nhà họ ở Nam Hồ? Cô biết rõ Chu Chí Nho thay đổi chủ ý tuyệt đối không phải vì những lời cô nói.

Cô đã nói rất rõ ràng, chỉ cần cho cô một chỗ ở, hai bên không can thiệp vào nhau. Vậy mà bây giờ lại đưa cô đến nơi ở của cả gia đình họ. Muốn cô biết khó mà lui sao?

Đối với người nhà họ Vân, cô chính là người ngoài.

“Đến nhà rồi cháu.” Lão Trần dừng xe, quay đầu lại nhắc nhở.

Công quán Nam Hồ nằm ở thành phố Vân Hải, nơi này tấc đất tấc vàng, dựa vào cảnh đẹp của hồ Nam nên mới có tên như vậy, cũng được mệnh danh là khu nhà giàu của thành phố Vân Hải.

Chu Vãn Phong đẩy cửa xuống xe nhìn quanh, môi trường xung quanh giống nhau, kiến trúc cũng giống nhau, nếu cô thực sự là Chu Vãn Phong ngây thơ không hiểu chuyện, e rằng đêm đầu tiên đến đây đã muốn quay về rồi.

Cô cúi đầu nhìn trang phục của mình, Đông Sơn đã vào thu, sáng sớm hơn 5 giờ trời hơi se lạnh, cô đặc biệt mặc một chiếc áo phông cổ tròn cùng một chiếc quần thể thao, đi giày thể thao màu trắng buộc dây.

Ở thôn Từ, những cô bé cùng tuổi với cô vẫn đi giày vải do mẹ, do bà tự tay làm, mua vải mang ra tiệm may đồ, còn tủ quần áo của cô toàn là quần áo mua sẵn ở cửa hàng.

Chỉ là cô không thích những bộ quần áo màu mè, diêm dúa, trong cặp chỉ tiện tay lấy một bộ đồng phục của nguyên chủ Chu Vãn Phong.

Nhưng lúc này, Chu Vãn Phong có thể cảm nhận được, chỉ cần đứng ở đây thôi, ngay cả không khí dường như cũng đang bài xích cô.

Hoàn toàn lạc lõng.

Cánh cổng được chạm khắc tinh xảo, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật, lão Trần bấm chuông cửa.

Ting ting, ting ting.

Cánh cửa phụ nhỏ bên cạnh cổng lớn mở ra, một bà cụ quấn khăn trùm đầu, mặc áo choàng xanh ló đầu ra, mái tóc bên dưới khăn trùm đầu hơi bạc, hai bên cánh mũi có những nếp nhăn sâu hoắm như hai rãnh nước, đôi mắt nâu nhìn lão Trần một cái rồi dán chặt vào Chu Vãn Phong phía sau.

Chu Vãn Phong ngẩng đầu, nhìn thẳng vào bà lão.

“Dì Trương, đây là...” Lão Trần cười dè dặt, định giới thiệu.

Dì Trương mắt lim dim, lạnh lùng cắt ngang lời lão Trần: “Tôi biết rồi, lão Trần ông về đi.” Nói xong, bà nhìn Chu Vãn Phong: “Cháu vào đây với ta.” Nói xong, bà liền xoay người đi vào.

Lão Trần ngượng ngùng quay sang nhìn Chu Vãn Phong: “Vậy... cháu vào đi, chú cũng phải về rồi.”

Chu Vãn Phong mỉm cười: “Cảm ơn chú đã đưa cháu đến đây, chú về cẩn thận nhé.”

Lão Trần xua tay lia lịa: “Ôi chao, cảm ơn gì chứ, đây là việc chú nên làm.” Nói xong, ông quay đầu nhìn tòa nhà ba tầng phía sau, thì thầm: “Cháu à, ở đây phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa? Người kia cháu gọi là bà Trương, là người làm lâu năm trong nhà này, từ khi còn trẻ đã ở đây rồi. Bà ấy nhìn cô chủ lớn lên nên tình cảm rất sâu đậm, cháu mới đến phải chào hỏi bà ấy nhiều vào.”

Chu Vãn Phong mỉm cười gật đầu nói cháu biết rồi.

Lão Trần không thể nói thêm gì nữa, chỉ giục Chu Vãn Phong mau vào nhà.

Chu Vãn Phong nhìn theo chiếc xe của lão Trần rời đi, rồi mới đẩy cửa bước vào. Trước mắt là hành lang, đình nghỉ mát, hòn non bộ, ao cá nhỏ mang phong cách Trung Hoa, như thể bỗng nhiên xuyên không về thời cổ đại.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]