Chu Chí Nho ngồi xuống, ngón tay day day thái dương, mím môi ra hiệu cho cô bé tiếp tục nói.
“Cha muốn con về Đông Sơn? Nhưng ở đó con không còn người thân nào nữa, cha biết bà nội đã mất rồi, con chỉ còn một mình cha là người thân thôi.”
Khuôn mặt nho nhã của Chu Chí Nho phủ lên một tầng băng giá, đôi môi mỏng mở ra: “Con không cần lo lắng, chú họ hoặc bác họ ở quê sẽ chăm sóc cho con.”
“Con không muốn.” Chu Vãn Phong ngẩng đầu nhìn ông, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Ngày mai cha đuổi con đi, ngày kia con có thể đến nữa, cha đuổi con bao nhiêu lần, con sẽ đến bấy nhiêu lần. Cha có thể cho người theo dõi con, nhưng cha không thể nhốt con lại, con vẫn sẽ tiếp tục đến, vậy cha định làm thế nào?”
Chu Chí Nho nhìn chằm chằm Chu Vãn Phong, đôi mắt cô bé trong veo, không sợ hãi, không né tránh. Sau một hồi im lặng, ông lạnh lùng đáp: “Ta vẫn từ chối thì con định làm thế nào?”
Cuộc trò chuyện của hai người rất kỳ lạ, giữa họ đang diễn ra một cuộc đấu trí ngầm.
Chu Vãn Phong mỉm cười: “Con có thể chạy đến tất cả các đồn cảnh sát, công an ở thành phố Vân Hải. Con cũng có thể chạy đến tất cả các tòa soạn báo, đài truyền hình ở thành phố Vân Hải, con cũng có thể tìm đến nhà cha, địa chỉ nhà máy bây giờ con cũng biết rồi. Con có lợi thế bẩm sinh, dư luận xã hội sẽ nghiêng về phía con, con chỉ có một mình cha, còn cha thì có rất nhiều thứ. Tất nhiên, đây là lựa chọn cuối cùng khi không còn đường nào khác, cùng lắm thì cá chết lưới rách. Trước đó, con hy vọng cha có thể thay đổi chủ ý, con có thể đảm bảo với cha, con sẽ không làm phiền cuộc sống hiện tại của cha, chỉ cần cho con một chỗ ở, con sẽ tự mình sống yên ổn.”
Bị người khác trắng trợn uy hϊếp trước mặt như vậy, đã bao nhiêu năm rồi Chu Chí Nho mới có cảm giác này, ngón tay ông khẽ vuốt ve tờ giấy. Ông nheo mắt lạnh lùng nói: “Con học được hết thủ đoạn uy hϊếp người khác của bà nội rồi nhỉ? Điều gì khiến con nhất định phải ở lại?” Bất chấp tất cả, thậm chí khiến ông mất hết danh dự cũng phải ở lại, vậy lý do là gì?
Cô con gái lớn thật sự của ông, lưng thẳng tắp, giọng nói bình tĩnh, khi uy hϊếp người khác cũng không chớp mắt lấy một cái.
Đôi mắt trong veo, dường như dù ông đồng ý hay không đồng ý, trong mắt cô bé cũng sẽ không có quá nhiều sóng gió, quả thật mâu thuẫn.
Vẻ ngoài có vẻ không quan tâm, nhưng lại cố chấp muốn ở lại?
Chu Vãn Phong nhìn Chu Chí Nho, ánh mắt nghiêm túc: “Con có một người cha giàu có, tại sao phải sống như một đứa trẻ mồ côi đáng thương, nương nhờ nhà người khác?”
Những chuyện buồn phiền kiếp trước vẫn còn in đậm trong tâm trí. Có một người cha nghiện rượu và bạo hành, cùng độ tuổi với cô, người khác thì ăn sung mặc sướиɠ, còn có thể xin tiền tiêu vặt từ cha mẹ, còn cô lại phải cảnh giác người cha say xỉn đòi tiền cô.
Phòng vệ quá mức, không đủ bằng chứng, gϊếŧ người do ngộ sát rồi bị bắt giam, cuộc đời méo mó, sai một bước là sai cả đời.
Kiếp trước bị người ta ám sát, trong lúc chờ chết ở khu nhà ổ chuột hoang vắng tại ngoại ô, cô đã nghĩ, nếu có kiếp sau cô muốn sống một cuộc sống thật bình yên và nhẹ nhàng.
Cô là Chu Vãn Phong, cũng chính là bản thân mình, cô sẽ không giả vờ sống dưới hình hài của người khác, những gì đã trải qua ở kiếp trước đã tạo nên con người cô của ngày hôm nay, nỗi đau và khổ nạn đã biến thành lớp vỏ cứng rắn bảo vệ cô, bất cứ chuyện gì cũng không thể lay chuyển được cô. Chỉ có một lần để sống, con người ta nên sống theo ý mình.
Nói xong, Chu Vãn Phong bỗng thở dài, khẽ cúi đầu chào Chu Chí Nho: “Tối nay con sẽ đến nhà khách, hy vọng cha suy nghĩ kỹ về những gì con nói, nếu có thể chung sống hòa bình, tại sao phải lưỡng bại câu thương? Hơn nữa, bản thân con cũng không thích chuyện xấu trong nhà bị lộ ra ngoài, cũng không quan tâm đến gia đình mới của cha.”
Cuốn truyện thiếu đi nữ phụ sẽ trở nên như thế nào, cô không quan tâm.
Nói xong những điều muốn nói, Chu Vãn Phong đeo ba lô lên, tự mình đẩy cửa đi ra ngoài.
Chu Chí Nho nhìn bóng lưng mảnh mai rời đi không ngoảnh đầu lại, vẻ mặt phức tạp.
Vài giây sau, Chu Chí Nho bấm số điện thoại nội bộ trên bàn gọi cho lão Trần ở đội xe, dặn dò: “Đưa người về nhà.”
Trong điện thoại, lão Trần hỏi thêm một câu: “Ông chủ Chu, đưa đến Tử Kim Uyển sao?”
“Đưa đến công quán Nam Hồ.”
Công quán Nam Hồ là khu nhà cao cấp, nhà mẹ vợ của ông chủ Chu ở đó, nên ông chủ Chu và vợ con thường xuyên sống ở công quán Nam Hồ.
Nhưng đưa đứa con gái mới từ quê lên đó, hình như không thích hợp lắm thì phải?