Thập Niên 80: Ta Đây Trọng Sinh Thật Trớ Trêu

Chương 8: Cho tôi một căn nhà

Đến khuôn viên nhà máy Trường Phong, lối vào là một con đường thẳng tắp, hai bên trồng những cây thủy lạp thẳng hàng, tán lá xum xuê, cảnh sắc đẹp mắt.

Tòa nhà văn phòng và nhà xưởng của khu công nghiệp được tách biệt, gần tòa nhà văn phòng có rất nhiều bồn hoa và cây ăn quả.

Phòng họp quản lý ở cuối tầng hai lúc này đang rất sôi nổi. Cuộc họp kết thúc, trưởng phòng Tiêu của bộ phận kinh doanh trở về từ chuyến công tác, sau khi báo cáo ngắn gọn về kết quả, không nhịn được mà kể cho mọi người nghe về những điều mình đã gặp trong chuyến đi này.

Trưởng phòng Tiêu đặt chiếc túi da màu đen lên bàn, thấy ông chủ Chu x không ngăn cản, liền hào hứng kể lại chuyện mình gặp phải ở ga tàu.

Những người làm kinh doanh đều có tài ăn nói.

“Với thân hình to lớn thế này của tôi, trông thì có vẻ giàu có, nhưng chắc cũng chẳng ai dám cướp trắng trợn đâu nhỉ? Ấy vậy mà hôm nay ở ga tàu tôi lại gặp phải. Một cô bé mười mấy tuổi, cao đến ngực tôi, gầy nhẳng, xoẹt một cái đã giật mất túi của tôi.”

Trưởng phòng phát triển tò mò hỏi: “Vậy anh lấy lại túi thế nào?” Những người khác cũng tỏ ra hứng thú.

Chu Chí Nho ngồi phía trước ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục xem tài liệu.

“Đừng vội, nghe tôi kể đã.” Trưởng phòng Tiêu kể lại toàn bộ quá trình thẩm vấn ở đồn cảnh sát: “Thì ra là hiểu lầm. Không chỉ riêng tôi, ngay cả cảnh sát ở đồn cũng ngạc nhiên. Cô bé đó không hề tỏ ra sợ hãi, còn xin lỗi tôi, nói là đã gây phiền phức cho tôi. Ôi chao, lúc đó tôi đã nghĩ, con nhà ai mà được dạy dỗ tốt thế, lại còn xinh xắn nữa chứ. Đôi mắt to, sống mũi cao...” Trưởng phòng Tiêu đang nói, quay đầu lại thấy ông chủ Chu Chí Nho đang nhìn mình, bỗng vỗ đùi: “Tôi nói sao dọc đường cứ cảm thấy quên mất điều gì, quả nhiên, cô bé đó có nét giống ông chủ Chu đấy.”

Chu Chí Nho nhớ đến cuộc điện thoại từ đồn cảnh sát, liền hỏi: “Cậu ở đồn cảnh sát gần ga tàu?”

“Vâng.”

“Cô bé tên là Chu Vãn Phong?”

Trưởng phòng Tiêu trợn tròn mắt, như muốn nói sao ông biết.

“Tan họp.” Chu Chí Nho đứng dậy cầm tài liệu về văn phòng, vừa ra khỏi phòng họp đã thấy tài xế lão Trần đứng ngoài cửa.

Lão Trần lúng túng bước tới, nhăn nhó nói nhỏ: “Ông chủ Chu, con bé có chuyện muốn nói, nhất định phải gặp ông rồi mới chịu đến nhà khách, tôi sợ nhỡ có chuyện gấp, nên đã đưa con bé đến đây.”

“Con bé đâu?”

Chu Chí Nho thực sự không nhớ rõ tính cách của đứa con gái đó, trong ấn tượng của ông, mọi người ở quê đều nói con bé ngoan ngoãn, nghe lời. Nhưng bây giờ rõ ràng là khác hẳn.

Nếu đúng là cô bé mà trưởng phòng Tiêu vừa kể thì lão Trần tốt bụng, nhẹ nhàng như vậy, e là không ứng phó được.

“Ở trong văn phòng của ngài.” Lão Trần đi theo phía sau, định nói đỡ cho cô bé vài câu nhưng lại sợ chọc giận ông chủ.

“Ông về trước đi.” Chu Chí Nho dặn dò xong, đẩy cửa bước vào văn phòng.

Vừa bước vào, ông đã thấy một cô bé ngồi trên chiếc ghế da của mình, hai người bốn mắt nhìn nhau. Cô bé vẫn bình tĩnh, không hề lúng túng, cũng không có ý định đứng dậy.

Chu Chí Nho đánh giá cô bé, đầy vẻ xa lạ. Ngoài những đường nét khuôn mặt giống nhau chứng minh mối quan hệ huyết thống của hai người thì cô bé chẳng khác gì một người xa lạ mà ông gặp lần đầu.

“Lão Trần nói con có chuyện muốn nói với ta.” Giọng điệu lạnh lùng, xa cách, âm thanh trầm thấp, rõ ràng, mạnh mẽ, đúng như ấn tượng mà ông mang lại cho người khác.

Chu Vãn Phong đứng dậy khỏi ghế da, nhường chỗ, đôi mắt lạnh lùng thoáng hiện ý cười: “Chuẩn bị cho con một chỗ ở đi.” Người đàn ông trước mặt này đúng như những gì cô dự đoán về Chu Chí Nho, không có tình cảm cha con giả tạo gì cả, sự lạnh nhạt mới chính là bản chất mối quan hệ giữa họ.

Cô thích sự thẳng thắn này, cô cũng không thể ra vẻ tình thân.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]