Thập Niên 80: Ta Đây Trọng Sinh Thật Trớ Trêu

Chương 7: Cho tôi một căn nhà

Cô bé chỉ liếc nhìn một cái: “Ông ta không phải cha cháu.” Nói xong liền bình tĩnh đeo ba lô lên, bước về phía người đàn ông kia.

Tài xế lão Trần giải thích với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, sếp của tôi tên là Chu Chí Nho, ông ấy nhờ tôi đến đây đón cháu bé. Hiện tại ông ấy đang bận không thể đến được. Nếu các anh không tin, có thể gọi điện thoại xác minh.”

Bên kia đã có người gọi điện thoại xác minh: “Tài xế Trần Lương, bác Trần phải không?”

“Vâng vâng, là Lương trong lương thực ấy. Hồi nhỏ nhà tôi thiếu lương thực, cha mẹ đặt cho tôi cái tên này. Đồng chí cảnh sát, đây là chứng minh thư của tôi.” Lão Trần vội vàng đưa chứng minh thư, quay đầu liền thấy bên cạnh có thêm một người.

Đôi mắt và dáng vẻ của cô bé giống hệt ông chủ, chính là người mà ông phải đón.

Miệng mấp máy nửa ngày, bỗng nhiên không biết nên xưng hô như thế nào, vẻ mặt ngượng ngùng, khẽ cúi đầu chào.

Sau khi kiểm tra chứng minh thư, cảnh sát lớn tuổi chỉ vào lão Trần nói với Chu Vãn Phong: “Đã xác minh rồi, quả thực là cha cháu nhờ ông ấy đến đón cháu, chút nữa ký tên là có thể về nhà rồi.”

Lão Trần sang một bên ký tên.

Ra khỏi cổng đồn cảnh sát, lão Trần nhanh chóng bước tới mở cửa xe, vẻ mặt hiền từ: “Cháu gái, mệt rồi phải không? Lên xe đi cháu.”

“Cảm ơn.” Chu Vãn Phong bước lên xe, buột miệng hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”

Lão Trần nhìn qua kính chiếu hậu, vẻ mặt do dự, nghĩ đến lời dặn dò của ông chủ, liền cứng rắn nói: “Đến nhà khách. Ờ... ông chủ nói cho cháu nghỉ ngơi một đêm, mai mua vé tàu trở về, cũng đã liên lạc với chú họ của cháu rồi, ông ấy sẽ ra ga đón cháu.”

Rõ ràng là lời dặn dò của ông chủ, nhưng sau khi nói xong, bản thân lão Trần cũng cảm thấy không đành lòng.

Ông lén nhìn vài lần qua kính chiếu hậu, chỉ thấy cô bé mảnh mai phía sau, vẻ mặt không vui không buồn, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ xe.

Lão Trần định an ủi cô bé vài câu nhưng lại không biết mở lời thế nào. Ông biết một chút về chuyện gia đình của ông chủ. Cô bé này chính là đứa con mà ông chủ bỏ lại ở quê nhà.

Một mình lên xe đến thành phố Vân Hải tìm cha, còn chưa gặp mặt đã bị đuổi đi.

Nghĩ kỹ lại, lão Trần thấy mũi mình cay cay.

Chu Vãn Phong thầm cười khổ trong lòng, cô không ngờ người kia lại tránh mặt không gặp.

“Chú ơi, bây giờ ông ấy đang ở đâu ạ? Chú có thể đưa cháu đến đó được không? Cháu có chuyện muốn nói với ông ấy.”

Nghe vậy, lão Trần lập tức mềm lòng, không chút do dự liền rẽ xe sang hướng khác: “Ông chủ đang ở nhà máy, chú đưa cháu đến đó.”

Sau khi Chu Vãn Phong cảm ơn, không khí thoải mái hơn một chút, thỉnh thoảng hai người trò chuyện vài câu.

Khi nhắc đến ông chủ Chu, lão Trần tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ, không ngớt lời khen ngợi. Tuy có chút phóng đại, nhưng cũng giúp Chu Vãn Phong biết được một số chuyện về Chu Chí Nho có phần khác với những gì cô nghe được ở thôn Từ.

“Những năm trước, nhà máy tủ lạnh Long Vân của chúng ta suýt nữa thì phá sản. Nhà máy không trả nổi lương cho công nhân, ông chủ Chu đến tiếp quản cái đống hỗn độn này, vay tiền để trả lương cho công nhân. Ông ấy kiểm soát chất lượng rất nghiêm ngặt, tự mình đi khắp nơi tìm kiếm khách hàng, nhà máy mới dần dần khôi phục lại. Hiện tại nhà máy đã đổi tên thành công ty trách nhiệm hữu hạn sản xuất thiết bị điện Trường Phong, đầu năm nay còn đạt giải thưởng sản phẩm điện gia dụng xuất sắc của thành phố Vân Hải nữa. Ông chủ là người có năng lực, không cần phải nói, quanh năm suốt tháng bận rộn với sự nghiệp, không có thời gian chăm lo cho gia đình...”

Nghe đến đây, Chu Vãn Phong hiểu ra, đây là lão Trần đang an ủi cô, cô mỉm cười nhưng không nói gì.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]