Kỷ Thanh Vũ bất đắc dĩ nhìn cô con gái nhỏ mập mạp của mình tung tăng chạy tới trước mặt.
Cô bé hai tay nâng niu quả tươi vừa hái, đôi mắt tròn xoe long lanh ánh lên bóng hình người mẫu thân yêu dấu.
Giọng trẻ con ngọt ngào vang lên:
"A nương, cho người đó! Là con hái đấy!"
Hai người khác trong phòng cũng bị cô bé thu hút ánh nhìn. Đứa trẻ này quả thực vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện.
Nhưng Kỷ Trường Lâm nhìn một hồi, sắc mặt liền biến đổi.
Hắn lẩm bẩm như tự nói với chính mình:
"Giống quá, thật sự quá giống."
Nghe vậy, sống lưng Kỷ Thanh Vũ chợt cứng đờ.
Nàng xoa đầu cô con gái nhỏ, dịu giọng thúc giục:
"Cửu Cửu ngoan, nương lát nữa ăn. Con vào trong, ngồi trên tháp chơi một lát nhé."
Cô bé tên Cửu Cửu không chút ngại ngần, liền nhét quả vào chiếc túi vải nhỏ đeo bên người. Đôi bàn tay nhỏ kéo lấy sợi dây đỏ trên cổ, vừa chơi vừa bước vào bên trong.
Ánh mắt Kỷ Trường Lâm dừng lại ở viên ngọc đung đưa dưới sợi dây đỏ, ánh lên tia sáng sắc bén.
Đó chẳng phải là...
Trong lòng Kỷ Trường Lâm âm thầm suy tính tuổi tác của người phụ nữ trước mặt, cố gắng đè nén sự kích động.
Hắn cố giữ giọng điềm nhiên hỏi:
"Đứa trẻ này... là con ruột của ngươi?"
Kỷ Thanh Vũ nhìn hắn đầy cảnh giác, đôi mắt đen láy đảo tròn, quả thực giống y hệt bản sao thu nhỏ của cô bé lúc nãy.
Còn hỏi cái gì nữa chứ?!
Chỉ thấy vị sứ thần vừa rồi còn dọa dẫm nàng, giờ đây đôi mắt lại ngấn lệ.
"Tiểu Ngũ, theo đại ca về nhà!"
Dù Kỷ Thanh Vũ đã chuẩn bị tâm lý, nàng vẫn bị tiếng gọi "đại ca" kia làm cho ngẩn người.
Đến khi ôm con gái ngồi trong xe ngựa quay về Bắc Lê, nàng vẫn còn như đang trong mộng.
Cửu Cửu thì lại thích nghi nhanh chóng, đã ngủ ngon lành trong lòng mẫu thân.
Dù nàng đã thay đổi dung mạo, nhưng khổ nỗi lại sinh ra một bản sao tí hon của mình, bị trưởng tử nhà họ Kỷ - Kỷ Trường Lâm nhanh nhạy nhận ra ngay lập tức. Nàng chính là muội muội năm xưa bị thất lạc của hắn.
Nàng vén rèm cửa sổ xe ngựa, nhìn ra bên ngoài. Người phụ nữ giả vờ tìm nàng chữa bệnh trước đó đã rũ bỏ bộ dạng thôn phụ quê mùa, giờ đây mặc bộ giáp gọn gàng, cưỡi ngựa hộ vệ phía sau đoàn xe.
Quả không sai, nàng chính là thị vệ của Kỷ Trường Lâm trong chuyến đi sứ Nam Sở lần này.
Lúc này, Kỷ Trường Lâm vén tấm rèm dày của xe ngựa lên, bước vào trong.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, Kỷ Thanh Vũ lập tức mở miệng:
"Ta không phải—"
"Muội chính là Ngũ cô nương của nhà họ Kỷ, là muội muội ruột của ta!"
Giọng Kỷ Trường Lâm kiên định vô cùng.
Vừa rồi trên chiếc xe ngựa khác, hắn đã viết thư nhà, sai người gửi về Kỷ gia.
Thật ra ngay khi nhìn thấy cô bé, hắn đã gần như nhận ra, gương mặt đứa trẻ giống hệt tiểu muội năm xưa.
Nhưng bằng chứng quan trọng nhất lại là chiếc ngọc bội buộc dây đỏ trên cổ đứa trẻ.
Đó vốn là một đôi cá chép ngọc.
Khi Kỷ phu nhân mang thai Kỷ Thanh Vũ, bà từng mơ thấy hai con cá chép rực rỡ bơi lội tung tăng, cho rằng đó là điềm lành, liền sai người dùng ngọc ấm Côn Lôn chế tác một đôi ngọc bội, chạm khắc hai con cá chép đầu đuôi nối liền nhau.
Hiện giờ chỉ còn một chiếc, nhưng vậy là đủ để xác nhận thân phận của nàng.
Nhìn người muội muội thất lạc bao năm, Kỷ Trường Lâm cảm thán muôn phần.
Không ngờ ngày gặp lại, cô bé yêu kiều như ngọc ngày xưa giờ đây đã làm mẫu thân.
Hắn nhìn nàng với hàng lông mày được vẽ đậm hơn cả nam nhân, liền hỏi:
"Ngũ muội, đường đường là cô nương, sao lại hóa trang thế này?"
Kỷ Thanh Vũ khẽ cụp mi mắt, dịu dàng đáp:
"Nữ nhân hành nghề y bên ngoài vốn nhiều điều bất tiện. Với bộ dạng này, người khác càng dễ tin rằng ta là một đại phu giỏi."
Kỷ Trường Lâm thấy nàng từng ấy năm chịu nhiều khổ cực, lại sợ gợi lên nỗi buồn của nàng, đành không hỏi thêm nữa.
Kỷ Thanh Vũ nhìn rèm xe ngựa đung đưa.
Đã là chuyện không thể tránh, vậy thì nàng đành nghĩ theo hướng tốt đẹp hơn vậy.