Yếu Đuối, Mềm Mại, Siêu Dễ Sinh: Bị Bạo Quân Tuyệt Tự Ép Gả

Chương 3.2: Dưới chân Thiên Tử, Phượng Hoàng Cung, Quay về nhà!

Kỷ gia vốn là cánh tay đắc lực của tân đế Bắc Lê trước khi đăng cơ, danh vọng vang dội khắp kinh thành. Với một ngoại gia cao quý như vậy, chí ít tương lai của con gái nàng – Tiểu Cửu – cũng sẽ chẳng gặp khó khăn gì.

Nhưng...

Nàng từng ở trong quân doanh Bắc địa, âm thầm hạ dược mạnh lên người Đại tướng quân Trấn Bắc – Triệu Minh Diệm, ép buộc hắn suốt một đêm.

Giờ đây, chiến sự đã bình ổn, chắc chắn hắn sẽ được phong thưởng trọng hậu, thậm chí rất có thể sẽ định cư tại kinh thành.

Nếu chẳng may chạm mặt...

Chỉ nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng, cứng nhắc của nam nhân ấy, Kỷ Thanh Vũ đã thấy sau gáy mình ớn lạnh. Nàng tuyệt đối không thể để lộ thân phận.

Đoàn xe ngựa không ngừng nghỉ suốt mười mấy ngày đường.

Cuối cùng, xe ngựa cũng đã đến kinh đô Lâm An.

“Tiểu Ngũ, sắp đến nhà rồi.”

Kỷ Trường Lâm chẳng hề cảm thấy mệt mỏi, lần này tìm lại được tiểu muội, nghĩ đến cảnh gia đình đoàn tụ, trong lòng hắn tràn đầy phấn khởi.

Kỷ Thanh Vũ vén nhẹ rèm xe nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy cổng thành cao sừng sững, khí thế uy nghiêm.

Thấy ánh mắt nàng hướng về phía ấy, Kỷ Trường Lâm cười nói:

“Đây chính là Phượng Hoàng Cung dưới chân thiên tử. Sau khi đăng cơ, bệ hạ đã ngự ở nơi này.”

Đây là lần đầu tiên Kỷ Thanh Vũ đến Lâm An thành. Từ khi xuyên không, nàng vẫn luôn sống trong núi sâu rừng thẳm, rồi lại vì đuổi theo mục tiêu mà bôn ba tới quân doanh nơi biên cương.

Trải qua bốn năm chiến hỏa, giờ đây kẻ cuối cùng lên ngôi cửu ngũ chí tôn đã vào ở trong cung.

Tân đế Bắc Lê không xây lại cung mới mà chỉ tu sửa lại cung điện tiền triều, điều này cho thấy vị quân vương này không chuộng xa hoa, phóng túng, mà chú trọng việc chăm lo dân sinh.

Ngay cả ở tận Nam Thục, nàng cũng từng nghe nói về việc thánh thượng hiện tại trị quốc anh minh, quốc khố sung túc, dân chúng an cư lạc nghiệp.

Giờ đây, Lâm An hiện lên một khung cảnh phồn hoa tựa chốn mộng cảnh.

Kỷ Thanh Vũ ngắm nhìn cảnh tượng thịnh vượng trải dài bất tận, ánh mắt không khỏi lóe lên vẻ mê hoặc.

Bé gái nhỏ trong lòng nàng ngủ đủ giấc, dụi dụi mắt, liền nhanh nhẹn trèo lên đùi Kỷ Trường Lâm.

“Cửu Cửu, muốn nhìn!”

Bị một tiếng “Cửu Cửu” ngọt ngào gọi đến choáng váng đầu óc, Kỷ Trường Lâm cũng chẳng màng lễ nghi dưới chân hoàng thành, len lén nhấc một góc rèm xe lên.

“Được, cữu cữu dẫn con nhìn.”

Trước đó, Kỷ Thanh Vũ đã giải thích với hắn rằng tên gọi thân mật của con gái nàng là “Cửu Cửu”, bé đang gọi nàng, chứ không phải gọi hắn.

Nhưng Kỷ Trường Lâm không tin lời của nàng – người làm mẫu thân – chút nào.

Cho đến khi Lan Lăng, nữ thị vệ theo sau đoàn xe, cưỡi ngựa chạy lên chắn tầm nhìn của họ, nghiêm giọng nhắc nhở:

“Đại nhân, như vậy là không hợp lễ.”

Xe ngựa đi qua hoàng cung cần tránh phô trương, tuyệt đối không được vén rèm nhìn ngó bày binh bố trận nơi cửa cung.

Kỷ Trường Lâm và Tiểu Cửu cùng lúc cụp mặt xuống, một lớn một nhỏ trông dáng vẻ giống hệt nhau.

Kỷ Thanh Vũ khẽ mím môi, cố nhịn không để lộ ý cười nơi khóe miệng.

Khi xe ngựa sắp đến Kỷ phủ.

Có lẽ vì gần đến quê nhà, cũng có thể vì dọc đường đi Kỷ Trường Lâm đã cho nàng cảm giác an tâm của một người ca ca, nên trái tim Kỷ Thanh Vũ đập loạn nhịp, như muốn bật ra khỏi l*иg ngực.

Kiếp trước, vì mắc một căn bệnh hiếm gặp, nàng bị cha mẹ ruột bỏ rơi trong cô nhi viện, chưa từng được thấy mặt cha mẹ, càng không có huynh đệ tỷ muội.

Nhưng ở kiếp này, nàng không chỉ có được những người thân yêu nhất, mà mái nhà mà nàng luôn khao khát, giờ đây chỉ còn cách nàng vài con phố mà thôi.

Tại cổng Kỷ phủ, các nữ quyến đã đứng đợi từ sớm.

Thời tiết nóng bức, các nàng đã đứng đó gần một canh giờ.

Trong đám người, có một nữ tử vóc dáng cao ráo, dung mạo xuất chúng, đôi mắt phượng tràn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Mọi người sao cứ phải đứng cả ở đây đợi? Chờ xe ngựa đến, hạ nhân truyền báo một tiếng chẳng phải được sao?”

Đúng lúc này, một tiểu đồng hớt hải chạy đến trước mặt mọi người, thở hổn hển mà hô to:

“Về rồi! Xe ngựa của Đại công tử đã vào thành!”