Kỷ Trường Lâm vô tình cầm lên cuốn sách tranh trên bàn, lật vài trang, rồi chậm rãi nói: "Phụ mẫu yêu thương con cái, phải có kế hoạch lâu dài. Cuốn sách tranh nhỏ này không đủ để làm tài liệu khai mở trí tuệ cho trẻ, vẫn là phải mời tiên sinh chính thức mới phải."
Kỷ Thanh Vũ cảm thấy cổ họng khô rát, nàng liếʍ môi, cầm lên tách trà trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
Nếu nói ở Nam Thục có điều gì không tốt, thì đó chính là con gái nàng đã bốn tuổi, đúng vào độ tuổi cần được gửi đi học, khai tâm mở trí.
Chỉ là, dân chúng nơi này trước tiên phải lo cơm áo, sống qua ngày, chuyện dạy dỗ con cái đương nhiên phải đặt sau cùng.
Kỷ Thanh Vũ luôn hy vọng tìm cho con một tiên sinh tốt, ít nhất để nàng hiểu được những lý lẽ sống cơ bản, an ổn sinh tồn.
Kỷ Trường Lâm thấy vẻ mặt nàng có chút dao động, bèn nói tiếp: "Ta đoán, tiểu thư có một đứa con nhỏ đang ở tuổi cần được dạy dỗ, sao không cùng chúng ta về Lâm An, cũng là để đoàn tụ với gia đình?"
Nghe thấy hai chữ "gia đình," Kỷ Thanh Vũ trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh của người đàn ông ấy.
Nàng lập tức lắc đầu, ngẩng lên nhìn Kỷ Trường Lâm, thấy hắn đang nhìn nàng với vẻ nghi ngờ.
Kỷ Thanh Vũ không khỏi đổ mồ hôi trán, nàng vội cầm miếng vải lau lau, tay trắng nõn lộ ra sáng bóng, khiến người ta không khỏi chú ý.
Kỷ Trường Lâm nhìn miếng vải có một vết nâu nhỏ, hắn lại tiến gần một chút, cong môi cười nói: "Ngũ đại phu, sao không dám để lộ dung mạo thật của mình?"
Người này quả thật như hồ ly hóa thân thành tinh rồi!
Kỷ Thanh Vũ những bí mật trong lòng một lần một lần bị hắn khám phá ra.
Nàng có chút tức giận, ánh mắt sắc bén: "Đại nhân, dân phụ chỉ thích trang điểm như vậy, chẳng lẽ lại phạm pháp?"
"Đương nhiên không phạm pháp."
Nơi biên giới hai quốc gia, có rất nhiều người chạy nạn, đa phần là dân nghèo.
Kỷ Trường Lâm liền thay đổi giọng điệu, nghiêm túc nói: "Nhưng ngài và con có giấy tờ cư trú không? Liệu có hợp pháp ở lại đây không? Những người không có giấy tờ sẽ bị trục xuất ra khỏi biên giới, và còn phải chịu hình phạt khắc chữ."
Hình phạt khắc chữ trên da thịt, thử hỏi làm sao chịu đựng được?
Đây là đang uy hϊếp nàng!
Kỷ Thanh Vũ bề ngoài có vẻ yếu ớt, nhưng đó là do chưa chọc phải nàng mà thôi.
Nàng đột ngột đập mạnh tay xuống bàn.
Chiếc bàn gỗ trầm vuông vức lập tức bị nứt vỡ, mảnh gỗ vụn bay tứ phía.
Không ngờ nàng lại có sức mạnh lớn đến vậy, chỉ một tay đã làm vỡ được bàn gỗ, Kỷ Trường Lâm giật mình, lùi lại vài bước.
Người phụ nữ lúc nãy chữa bệnh nhanh chóng chắn trước mặt hắn, có vẻ là hộ vệ của hắn, quát lên: "Đồ đàn bà hỗn láo, dám bất kính với sứ giả Bắc Lê!"
Kỷ Thanh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng. Hóa ra hắn là sứ giả Bắc Lê, không trách được hắn lại tài giỏi và sắc bén như vậy.
Nàng không chút sợ hãi, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hai người trước mặt.
Những năm qua, mỗi khi nàng chữa bệnh xong, đều vào hệ thống đổi kỹ năng, phần lớn là những kỹ năng tự vệ. Chỉ riêng sức mạnh thôi, họ cộng lại cũng không thể so được với nàng.
Trong khi không khí căng thẳng, chuẩn bị vỡ vụn.
Một đứa bé từ sau tấm màn cửa chui ra.
Nhìn có vẻ khoảng ba bốn tuổi, nhưng bước đi lại vững vàng.
Tiểu cô nương mặt mũm mĩm, làn da trắng hồng, tựa như một nụ cười ngọt ngào bẩm sinh. Tay cầm thứ gì đó, đôi chân nhỏ xíu chạy thẳng về phía Kỷ Thanh Vũ.
Kỷ Thanh Vũ liền ra sức nháy mắt với con gái.
"A nương*!"
*A nương: mẹ (để như vậy để mang hơi hướng cổ phong hơn nha các bạn).
Một tiếng gọi thật lớn vang lên, như thể sợ ai đó không biết nàng là con của ai vậy.