Mộ Tuyết Yên muốn đưa khăn tay cho Diệp Hàm lau mặt, nhưng lại thấy không ổn. Mình đường đường là Quý phi, sao lại đưa đồ dùng cá nhân cho thái giám.
Nàng đành đưa tay về phía Tiểu Kim Tử.
Tiểu Kim Tử: "???"
Mộ Tuyết Yên: "Mặt hắn..."
Tiểu Kim Tử lúc này mới hiểu ra, lấy khăn tay trong người đưa cho Diệp Hàm.
"Lau mặt sạch sẽ rồi hãy đi. Không người ta lại tưởng ta làm gì ngươi."
Diệp Hàm lúc này mới nhớ ra mặt mình còn dính mực. "Tạ nương nương nhắc nhở. Nô tài cáo lui."
Lúc Diệp Hàm đi, Thịt Viên cứ kêu meo meo về phía nàng.
Mộ Tuyết Yên vỗ mông nó: "Sao vậy? Ngươi không nỡ sao?"
"Meo meo meo."
Thịt Viên: "Sau này người cũng sẽ không nỡ."
….
Mười ngày đã trôi qua, Diệp Hàm mang theo vẻ mặt phờ phạc, đem "Trường Nhạc cung" đã làm xong đến dâng lên. Mộ Tuyết Yên thấy rất ưng ý, sai Tiểu Kim Tử cất kỹ. Quay lại thấy Diệp Hàm ủ rũ, nàng hỏi: "Sao vậy? Công công không được nghỉ ngơi tốt à?"
Bị gọi, Diệp Hàm vội đứng thẳng người: "Thưa nương nương, nô tài mười ngày nay không ngủ không nghỉ mới làm xong "Trường Nhạc cung", may mà nương nương thích, nô tài cũng đáng."
Mộ Tuyết Yên hài lòng gật đầu: "Tốt, Diệp công công rất đúng giờ, mười ngày, một ngày cũng không sai."
Diệp Hàm: "Vậy... chuyện nương nương nói có thưởng, còn tính không?"
Mộ Tuyết Yên: "Tất nhiên là tính. Ta thưởng cho ngươi..."
Diệp Hàm trong lòng mừng rỡ, lại được thêm một khoản rồi.
"Ta thăng ngươi làm thái giám nhất đẳng, ở lại Trường Nhạc cung hầu hạ, thế nào?"
Diệp Hàm cười không nổi: "Cái... cái gì?"
Tiểu Kim Tử: "Còn không mau tạ ơn nương nương?"
Diệp Hàm cũng không muốn ở lại bên cạnh nàng ta, tuy nói đãi ngộ của thái giám bên người Quý phi tốt hơn hiện tại gấp đôi, nhưng ở Phương Hoa điện cũng rất thoải mái, mỗi ngày chỉ ăn uống ngủ nghỉ, cái gì cũng không cần làm. Nếu như đến cung Quý phi không chỉ phải cúi đầu khom lưng nịnh nọt lấy lòng chủ tử, còn phải thời khắc chú ý không thể nói sai lời nếu không cái mạng nhỏ sẽ khó giữ.
"Nương nương, nô tài có tài đức gì có thể ở lại bên cạnh người làm việc, nô tài ngu xuẩn như vậy e là sẽ làm chướng mắt nương nương."
Mộ Tuyết Yên một tay chống cằm, híp mắt lại: "Bổn cung không sợ, nếu ngươi thật sự chướng mắt, cho ngươi một trận đòn là được, đảm bảo lần sau ngươi không dám."
Diệp Hàm: "Nhưng mà... Nương nương..."
Mộ Tuyết Yên có chút không kiên nhẫn: "Sao, Trường Nhạc cung của bổn cung ngươi còn chướng mắt?"
Diệp Hàm chỉ đành từ bỏ giãy dụa: "Vậy nô tài có thể quay về Phương Hoa điện từ biệt Tình chiêu nghi một chút không? Dù sao cũng là chủ tớ một hồi..."
"Bổn cung cho phép."
Tiểu Kim Tử len lén quan sát nụ cười như có như không trên khóe miệng Quý phi, đi theo nàng ta nhiều năm như vậy vẫn hiểu rõ nàng ta, bất kể thích thứ gì cũng phải dùng cách của mình mới có được, khó trách lúc trước hắn nhắc tới vài lần muốn đưa Diệp Hàm tới, nàng ta đều tỏ vẻ kiêu ngạo cự tuyệt, hóa ra là đang chờ ở đây.
Biết được tin tức Diệp Hàm "nhảy việc", Bạch Tình kích động quát: "Cái gì, nàng ta muốn đào ngươi đi! Đã hỏi qua ta chưa! Quý phi thì ghê gớm lắm sao, Quý phi thì có thể tùy tiện cướp đồ của người khác sao!"
Nguyệt Dung: "chiêu nghi cẩn thận lời nói!"
Bạch Tình hai tay chống nạnh: "Ta muốn tìm nàng ta nói lý, quá đáng quá!"
Đã đi tới cửa rồi, hai người phía sau vẫn không có động tĩnh.
"Sao các ngươi không cản ta?"
Diệp Hàm chẳng nể nang gì: "Ta thích nhìn dáng vẻ ngươi sợ hãi."
Nguyệt Dung ngược lại ân cần: "Chủ tử, đêm đã khuya, Quý phi chắc đã nghỉ ngơi rồi..."
Bạch Tình ngượng ngùng sờ mũi: "Diệp Hàm, à thì, nhớ thường xuyên về thăm, Phương Hoa điện chính là nhà của ngươi, nếu nàng ta ức hϊếp ngươi, ta sẽ..."
Diệp Hàm: "Ngươi sẽ làm gì?"
"Ta sẽ đi tìm Hoàng hậu!"
Bạch Tình rốt cuộc vẫn không nỡ xa nàng, ở trong thâm cung ba năm, ngoại trừ thỉnh thoảng làm nũng với Hoàng hậu, người có thể nói chuyện cũng chẳng có mấy ai, từ khi Diệp Hàm đến Phương Hoa điện, mỗi ngày đều rất náo nhiệt, nàng ríu rít nói chuyện, thường xuyên chơi đùa cùng các thái giám cung nữ khác, trên dưới hòa thuận, nô tài các cung khác đều hâm mộ tình cảm chủ tớ của bọn họ.
Diệp Hàm ngoại trừ luyến tiếc Bạch Tình, càng không nỡ chính là cuộc sống an nhàn ở Phương Hoa điện, ngoại trừ thân phận là thái giám, những lúc khác sống chẳng khác gì chiêu nghi.
Sáng sớm hôm sau Diệp Hàm phải đến Trường Nhạc cung báo danh, trước khi đi Phương Hoa điện diễn ra một màn sinh ly tử biệt.
Bạch Tình lau nước mắt: "Rảnh rỗi thì về thăm, ở bên đó phải cẩn thận mọi bề, đừng nói sai, làm sai, ta không muốn thấy ngươi xảy ra chuyện..."
Nguyệt Dung nín cười: "Chủ tử, Diệp công công có phải đi hành hình đâu."
Diệp Hàm: "Với đi hành hình có khác gì nhau, ở với Quý phi chẳng biết lúc nào sẽ chết."
Bạch Tình che miệng nàng: "Phui phui phui, đừng nói bậy, ngươi phúc lớn mạng lớn, ngươi còn phải về "quê nhà" nữa."
Một lời đánh thức người trong mộng.
Nàng phải sống thật tốt, nợ tiền cấp trên còn chưa trả.