Diệp Hàm đến Trường Nhạc cung tìm Tiểu Kim Tử nhận quần áo, thay y phục thái giám nhất đẳng rồi đứng trước gương ngắm nghía hồi lâu, quả nhiên cấp bậc càng cao thì y phục càng đẹp.
"Đây là Diệp công công mới đến sao, trông thật tuấn tú, còn đẹp hơn cả cung nữ."
"Không biết Diệp công công đã có người trong lòng chưa?"
Diệp Hàm vừa xuất hiện ở Trường Nhạc cung, các cung nữ liền chạy ra, e lệ vây quanh nhìn trộm nàng.
"Chào các tỷ tỷ."
Diệp Hàm lễ phép chào hỏi, nở nụ cười rạng rỡ. Khiến mấy tiểu cung nữ đỏ mặt.
Tiểu Kim Tử ho khan một tiếng: "Làm gì đấy, còn không mau làm việc?"
Nhìn đám nha đầu chưa trải sự đời này, nhớ năm đó hắn cũng là "hoa khôi" của Trường Nhạc cung, giờ thì sắp bị Diệp Hàm cướp mất rồi.
Diệp Hàm xoa xoa tay hỏi: "Kim công công, ta phải làm gì ạ?"
Tiểu Kim Tử: "Ngươi hầu hạ bên cạnh Nương nương."
Diệp Hàm chết lặng, đúng là trời muốn vong ta.
Tiểu Kim Tử tưởng nàng vui đến ngây người, chạy tới đẩy nàng: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, vào hầu hạ Nương nương đi."
"Nô tài Diệp Hàm tham kiến Quý phi nương nương, nương nương vạn phúc."
"Đứng dậy đi."
Mộ Tuyết Yên đang cúi đầu vẽ tranh, nàng ta mặc cung trang màu lam nhạt, toát lên vẻ thanh tao thoát tục, trên đầu cài nghiêng một cây trâm ngọc hình hoa mai, tuy đơn giản nhưng lại tao nhã, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày.
"Lại đây, mài mực cho bổn cung."
Diệp Hàm hơi ngẩn người: "À... Dạ."
Hôm nay Quý phi quá đẹp, suýt chút nữa nàng đã bị mê hoặc.
Mộ Tuyết Yên vẽ suốt cả buổi sáng, Diệp Hàm buồn ngủ đến mức mắt nhắm tịt, muốn ngáp nhưng lại không dám.
Đến giờ ngọ thiện, Tiểu Kim Tử gắp thức ăn cho Quý phi, Diệp Hàm nhìn mâm cơm mà bụng cũng réo theo. Chủ tử ăn xong bọn họ mới được ăn, nhìn nàng ta ăn chậm rãi như vậy không biết đến bao giờ mới xong.
Mộ Tuyết Yên liếc nhìn Diệp Hàm đang đứng không, nói: "Lại đây gắp thức ăn cho bổn cung."
"Dạ."
Diệp Hàm cầm đũa cẩn thận gắp thức ăn cho nàng ta, không dám nhiều cũng không dám ít, Mộ Tuyết Yên chú ý tới cổ tay trắng nõn lộ ra từ trong tay áo rộng của thái giám, ngón tay thon dài, móng tay hồng hào, càng nhìn càng không giống tay của một "nam nhân". Nàng ta cũng nhìn thấy chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ của Diệp Hàm, nàng ta nhớ rất rõ, Bạch Tình cũng có một chiếc, ở Đông Ly quốc chưa từng thấy kiểu nhẫn đặc biệt như vậy. Giờ Diệp Hàm cũng có, rõ ràng là do Bạch Tình tặng.
"Nhẫn của công công thật đặc biệt, cho bổn cung xem thử được không?"
Diệp Hàm muốn lắm, nhưng làm sao tháo ra được. Nàng lộ vẻ khó xử: "Cái này..."
Mộ Tuyết Yên: "Sao vậy, công công không muốn?"
Diệp Hàm vội vàng giải thích: "Không phải nô tài không muốn, mà là thật sự không tháo ra được."
Mộ Tuyết Yên không tin: "Chẳng lẽ nó mọc trên tay ngươi? Sao lại không tháo ra được? Bổn cung thấy công công là không muốn thì có."
Diệp Hàm chỉ có thể dùng hành động chứng minh, nàng cố hết sức tháo mãi mà vẫn không được, mặt đỏ bừng. Mộ Tuyết Yên vẫn không tin, ra hiệu cho Tiểu Kim Tử giúp đỡ.
Tuy Tiểu Kim Tử là thái giám nhưng cũng là nửa nam nhân, sức lực lớn hơn Diệp Hàm nhiều, loay hoay hồi lâu cũng không tháo ra được, ngược lại làm Diệp Hàm đau, nàng nhịn không được rêи ɾỉ: "Kim công công, đau..."
Tiểu Kim Tử nghe thấy tiếng cầu xin mềm mại, cũng mềm lòng. Hắn bẩm báo Quý phi: "Nương nương, thật sự là không tháo ra được."
Mộ Tuyết Yên đứng dậy nắm lấy tay phải của Diệp Hàm nhìn, ngón trỏ đã đỏ ửng, lại thấy bộ dạng đáng thương của nàng, đành thôi.
"Nương nương, người tin rồi chứ, thật sự không tháo ra được mà... Tha cho nô tài đi..."
Nghe thấy giọng nũng nịu của nàng, Mộ Tuyết Yên hơi mất tự nhiên quay mặt đi. Trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm của nàng, không ngờ tay của một thái giám lại mềm mại đến vậy.
Một tiểu thái giám bước vào bẩm báo: "Nương nương, Tình chiêu nghi đang ở ngoài cửa Trường Nhạc cung, nói có việc gấp tìm Diệp công công."
Khóe miệng Diệp Hàm khẽ nhếch lên, sợ nàng ta thấy nên lại nhanh chóng thu lại. Mộ Tuyết Yên tinh mắt đã thấy được biểu cảm nhỏ này của nàng.
"Nương nương, nô tài có thể ra ngoài xem sao không, để Tình chiêu nghi đợi lâu cũng không hay." Diệp Hàm thỉnh cầu.
Mộ Tuyết Yên ngẩng lên: "Bổn cung cũng không muốn đắc tội với Tình chiêu nghi, muốn đi thì đi."
"Tạ ơn nương nương."
Giọng nói không giấu nổi vẻ vui mừng.
Bạch Tình đang đi tới đi lui ở cửa, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Diệp Hàm chạy đến trước mặt nàng: "Mới một ngày không gặp đã nhớ ta rồi à?"
Bạch Tình vẻ mặt hoảng hốt, kéo Diệp Hàm sang một bên: "Làm sao bây giờ, tối nay Hoàng thượng lật bài tên ta!"
Diệp Hàm còn tưởng chuyện gì, thản nhiên nói: "Ngươi là phi tần, thị tẩm chẳng phải chuyện bình thường sao?"
Bạch Tình: "Ta đã có người trong lòng, làm sao có thể ngủ với Hoàng thượng được."
Diệp Hàm không hiểu: "Vậy sao ngươi lại được phong làm Quý nhân, chẳng phải đều phải hầu tẩm với Hoàng thượng mới được sao?"