Xuyên Thành Tiểu Thái Giám Của Quý Phi

Chương 10

Hoàng hậu vừa đi không lâu, Diệp Hàm đã trở về. Bạch Tình xoay hắn một vòng: "Nàng ta có làm khó ngươi không? Có đánh ngươi không?"

Diệp Hàm uể oải nằm xuống giường: "Không đánh ta, nàng ta bảo ta làm thêm một cái Trường Nhạc cung nữa, cho ta mười ngày. Ta chết mất."

Bạch Tình: "Đây chẳng phải là ức hϊếp người sao!"

Diệp Hàm: "Ta muốn về nhà! Ta không muốn ở đây nữa!"

Bạch Tình: "Cũng phải ba năm nữa ngươi mới được về..."

"Ba năm, ta cũng không biết có sống nổi đến lúc đó không..."

Lần này đến lượt Bạch Tình vỗ ngực: "Yên tâm đi, có ta ở đây, không sợ."

Diệp Hàm khóc tang lấy mặt : "Ngươi mới chỉ là chiêu nghi, còn là ta giúp ngươi lên đó. Nếu không có ta, ngươi cả đời chỉ là quý nhân thôi..."

Bạch Tình cười ngượng: "Ta không quan tâm đến địa vị mà. Với trí thông minh của ngươi, nhất định sống đến lúc đó. Đừng quên ngươi là phụ nữ thế kỷ 21, còn sợ không đối phó được với đám nữ nhân hậu cung này sao?"

Diệp Hàm: "Cũng phải. Kim chi dục nghiệt, Chân Hoàn truyện, Như Ý truyện đâu phải xem cho vui."

Việc cấp bách trước mắt là phải hoàn thành Trường Nhạc cung của Quý phi đã. Mười ngày mà phải làm xong ngủ cung của một Quý phi, đâu phải chuyện dễ dàng. Diệp Hàm không chỉ phải thức đêm thức hôm, mà e là còn phải nhịn ăn nhịn uống nữa.

"Quý phi, Diệp công công cầu kiến."

Mộ Tuyết Yên hơi ngạc nhiên: "Hắn đến làm gì?"

Tiểu Kim Tử: "Hắn nói chưa từng thấy bên trong Trường Nhạc cung như thế nào, muốn đến vẽ lại để làm theo."

Mộ Tuyết Yên nhướn mày: "Hắn còn có thể vẽ lại được cả ngủ cung của ta? Thú vị đấy. Cho hắn vào."

"Quý phi vạn phúc."

"Miễn lễ."

"Tạ nương nương."

Bạch Tình được tấn phong chiêu nghi, Diệp Hàm cũng được thay một bộ y phục thái giám mới. Bộ đồ may đo vừa vặn, càng tôn lên vẻ ngoài sáng sủa, đúng là một tiểu công tử tuấn tú.

Trong cung, Mộ Tuyết Yên chưa từng thấy tiểu thái giám nào tuấn tú như nàng. Hôm nay lại mặc bộ đồ vừa người, nàng ấy không khỏi nhìn thêm vài lần.

"Nghe nói ngươi muốn vẽ lại ngủ cung của ta?"

"Vâng, thưa nương nương."

Mộ Tuyết Yên: "Vậy ngươi cứ tự nhiên."

Được cho phép, Diệp Hàm liền theo Tiểu Kim Tử đi khắp các phòng, giấy vẽ càng lúc càng đầy. Nàng cười hì hì nói với Tiểu Kim Tử: "Phiền Kim công công lấy thêm cho ta chút mực và giấy, không đủ rồi."

Tiểu Kim Tử lộ vẻ khâm phục: "Giỏi thật đấy. Ngươi thật sự vẽ lại được. Nói cho ta biết, hoàng cung kia ngươi làm thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng đi khắp nơi như hôm nay sao?"

Diệp Hàm: "Ta nào có bản lĩnh đó. Ta chỉ làm đại khái thôi, làm những cung điện ta biết. Nếu làm hết thì phải mất cả năm đấy."

Tiểu Kim Tử: "Ngươi cũng khôn phết."

Tất cả các phòng, kể cả mặt ngoài Trường Nhạc cung, đều đã vẽ xong. Cuối cùng là chính điện, nơi Mộ Tuyết Yên thường ở.

"Nương nương, nô tài muốn vẽ ở đây."

Mộ Tuyết Yên đang luyện chữ, cũng không ngẩng đầu lên: "Ừ."

Không biết bao lâu sau, mực của Diệp Hàm lại hết. Tiểu Kim Tử lại không có ở đây, nàng đành phải mạnh dạn tiến lên: "Nương nương có thể cho nô tài mượn chút mực không? Mực của nô tài hết rồi."

Mộ Tuyết Yên ngẩng đầu lên, thấy mặt nàng lem luốc toàn mực, trông như một chú mèo xám xịt.

"Quý phi... người cười gì vậy..."

Mộ Tuyết Yên đột nhiên bật cười khiến Diệp Hàm hơi sợ hãi.

Mộ Tuyết Yên lại trở về vẻ lạnh lùng: "Không có gì. Mực ngươi cứ lấy mà dùng, hết thì lấy tiếp."

Diệp Hàm vẽ xong, thấy Mộ Tuyết Yên không có ở đó. Thấy không có ai, nàng vươn vai, ngáp một cái, định đứng dậy thì từ cửa chạy vào một con mèo trắng muốt, tròn vo.

"Ôi, mèo đáng yêu quá!" Diệp Hàm thấy mèo là không đi nổi nữa. Nàng ôm con mèo vào lòng, gãi cằm nó, rồi dụi mặt vào bộ lông mềm mại. Con mèo nằm gọn trong lòng nàng, lim dim mắt, thích thú vô cùng.

"Mèo của ta mà ngươi cũng dám sờ?"

Giọng nói lạnh lùng của Mộ Tuyết Yên vang lên ở cửa.

Diệp Hàm đặt con mèo xuống: "Nô tài không cố ý. Thấy nó, nô tài nhớ đến con mèo ở nhà, đã lâu không gặp, không biết nó có chết đói không..."

Tiểu Kim Tử: "Mèo của ngươi sao sánh được với mèo của Quý phi."

Diệp Hàm nhỏ giọng cãi lại: "Người còn chia sang hèn, mèo cũng phải chia sao?" Nghĩ đến con mèo của mình cũng mua ở tiệm thú cưng mất mấy nghìn tệ.

Mộ Tuyết Yên đưa tay về phía con mèo: "Thịt Viên, lại đây."

Nó ngoan ngoãn chạy vào lòng Quý phi.

Mộ Tuyết Yên nhìn mấy tờ giấy vẽ Trường Nhạc cung trên mặt đất, vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Thái giám này thật sự đã vẽ lại được Trường Nhạc cung lên giấy.

"Nô tài vẽ xong rồi, xin cáo lui."

"Đứng lại."

Chẳng lẽ lại muốn làm khó nàng? Diệp Hàm hỏi: "Quý phi còn gì phân phó?"