Xuyên Thành Tiểu Thái Giám Của Quý Phi

Chương 9

Diệp Hàm đứng trong góc, vui mừng vỗ tay nhỏ. Lần này lại được không ít thứ tốt rồi. Cùng lúc đó, ánh mắt Mộ Tuyết Yên nhìn sang, chạm mắt với nàng vài giây. Diệp Hàm vội cúi đầu, cung kính đứng đó.

Tiệc mừng thọ kết thúc, Diệp Hàm ở bên cạnh Bạch Tình, cười nói vui vẻ. Mộ Tuyết Yên đi phía trước, nghe thấy tiếng cười này, cảm thấy chói tai, bèn sai bảo Tiểu Kim Tử: "Đi, gọi hắn đến đây."

Tiểu Kim Tử là kẻ lanh lợi, hắn tất nhiên biết chủ tử gọi ai.

"Diệp công công, Quý phi cho mời."

Bạch Tình chắn trước mặt Diệp Hàm: "Xin hỏi Kim công công, Quý phi tìm Tiểu Diệp Tử có việc gì?"

Tiểu Kim Tử: "Ồ, Tình chiêu nghi lại bênh vực nô tài rồi. Chủ tử tìm hắn, đâu phải chuyện chúng ta làm nô tài có thể hỏi. Mời Diệp công công đi theo ta một chuyến."

Diệp Hàm vẻ mặt hoang mang, chẳng lẽ mình đắc tội với Quý phi rồi?

Bạch Tình kéo nàng sang một bên: "Ngươi có đắc tội với người ta không?"

"Hình như là không. Chỉ là hôm nay, trên đường đến An Thọ cung, ta có trêu ghẹo hai tiểu cung nữ, bị nàng bắt gặp. Chẳng lẽ nàng muốn dạy dỗ ta?"

Tiểu Kim Tử thúc giục: "Diệp công công, Quý phi còn đang đợi."

Diệp Hàm: "Đến đây, đến đây."

Bạch Tình nhìn bóng lưng nàng, có chút lo lắng. Mộ Tuyết Yên nổi tiếng là người khó đối phó, mong rằng đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.

….

"Nô tài tham kiến Quý phi, Quý phi vạn phúc."

Lúc này, Diệp Hàm vô cùng cung kính, quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.

Mộ Tuyết Yên ngồi trong Uyển Hà đình ở Ngự hoa viên, uống một chén trà rồi mới nói với người dưới đất: "Đứng dậy đi."

"Tạ Quý phi."

Diệp Hàm đứng dậy, vẫn cúi đầu.

"Ngươi sợ ta lắm sao?"

"Làm nô tài, tất nhiên phải sợ chủ tử."

Mộ Tuyết Yên khẽ cười: "Ta thấy ngươi chẳng sợ chủ tử của mình chút nào."

Diệp Hàm: "Đó là vì Tình chiêu nghi ôn nhu hiền lương, độ lượng rộng rãi. Nô tài có phạm lỗi, chiêu nghi cũng không so đo, nên nô tài mới cả gan làm càn một chút."

Mộ Tuyết Yên bước đến trước mặt nàng: "Nghe ngươi nói, chẳng phải là đang bảo ta không hiền lương, là độc ác sao?"

Tiểu Kim Tử thầm nghĩ: "Nói năng là cả một nghệ thuật, Diệp công công còn quá trẻ người non dạ."

"Không phải, không phải, nô tài không có ý đó. Là nô tài vụng về, không biết ăn nói. Xin Quý phi đại nhân lượng thứ, tha cho nô tài."

Diệp Hàm thầm mắng mình vạn lần, sao lại không biết ăn nói như vậy chứ. Cứ tiếp tục thế này, e là chết như thế nào cũng không biết.

Mộ Tuyết Yên: "Thôi được rồi, đứng dậy đi, đừng dập đầu nữa."

Diệp Hàm thở phào nhẹ nhõm, run rẩy hỏi: "Không biết Quý phi gọi nô tài đến có gì phân phó?"

Mộ Tuyết Yên: "Không có gì. Hôm nay, ta thấy lễ vật Tình chiêu nghi dâng lên Hoàng thượng rất đẹp mắt, ta cũng muốn một cái. Không biết Diệp công công có thể làm giúp ta một cái không?"

Cái đó là cả mấy người làm việc cật lực hơn một tháng mới hoàn thành được. Làm thêm một cái nữa, chẳng phải là muốn mạng người sao? Diệp Hàm cố ý phóng đại: "Quý phi không biết, tòa cung điện kia là cả Phương Hoa điện trên dưới không ăn không ngủ, mất gần hai tháng mới làm xong. Nếu để nương nương đợi lâu như vậy, e là không ổn lắm."

Mộ Tuyết Yên nào dễ dàng buông tha nàng: "Công công nói cũng phải, ta xưa nay không thích chờ đợi."

Diệp Hàm đang mừng thầm, nào ngờ nàng lại nói tiếp: "Ta cũng không cần lớn như của Hoàng thượng, ngươi chỉ cần làm Trường Nhạc cung của ta là được."

Nụ cười trên mặt Diệp Hàm tắt ngúm.

Mộ Tuyết Yên muốn nhìn thấy hiệu quả này, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Ta cho ngươi mười ngày, nếu làm không xong thì tùy ta xử trí. Nếu làm xong... tất nhiên sẽ có thưởng. Thế nào?"

Diệp Hàm cười khổ: "Quý phi, mười ngày thì..."

Mộ Tuyết Yên: "Nhiều quá sao? Vậy ba ngày."

Diệp Hàm vội vàng đổi lời: "Không, mười ngày thì mười ngày."

"Ta chờ tin tốt của ngươi."

"Nô tài cung tiễn nương nương."

Mộ Tuyết Yên đi rồi, Diệp Hàm ngồi phịch xuống đất, miệng lẩm bẩm: "Ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà!"

Bên kia, ở Phương Hoa điện, Bạch Tình đang say mê nhìn Hoàng hậu. Giang Vận Hàn mỉm cười, điểm nhẹ lên trán nàng: "Nhìn chằm chằm ta làm gì?"

"Hoàng hậu xinh đẹp mà."

Giang Vận Hàn bật cười: "Khéo miệng thật."

"Hôm nay được tấn phong chiêu nghi, ngươi vui không?"

Bạch Tình lắc đầu: "Thần thϊếp được gặp Hoàng hậu nương nương mới vui, nào có quan tâm đến địa vị."

"Đứa nhỏ này, chỉ biết lấy lòng ta."

Giang Vận Hàn liếc mắt thấy trên tay Bạch Tình có vài vết xước, những vệt đỏ in trên làn da trắng nõn, trông rất rõ.

"Tay bị sao vậy?"

Bạch Tình: "Mấy hôm trước, lúc giúp Hoàng thượng làm tiểu hoàng cung bị thương."

"Còn đau không?"

Bạch Tình đưa tay đến trước mặt Hoàng hậu, nũng nịu: "Hoàng hậu nương nương thổi cho thì sẽ hết đau."

Giang Vận Hàn nghe nàng làm nũng, có chút đỏ mặt: "Sao vẫn như trẻ con vậy?"

"Trước mặt Hoàng hậu, ta chính là trẻ con mà." Bạch Tình tựa đầu lên đùi Giang Vận Hàn, cọ cọ, rồi dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên mu bàn tay nàng.

"Ta nên đi rồi."

Giang Vận Hàn rụt tay lại, trên cánh tay nổi da gà, vội vã rời khỏi Phương Hoa điện.