Mấy ngày nay Phương Hoa điện nhộn nhịp hẳn lên, chủ tớ bận túi bụi, nô tài các cung khác đi qua đều tò mò ngó vào.
Ba ngày trước sinh thần Hoàng thượng, quà của Diệp Hàm cũng hoàn thành. Mọi người hồi hộp vây quanh Diệp Hàm, vất vả cả tháng trời, cuối cùng cũng được thấy thành quả.
Tấm vải đỏ được kéo xuống, lộ ra một mô hình cung điện tinh xảo. Bạch Tình sáng mắt lên: “Ôi… Đẹp quá… Chúng ta giỏi quá!”
Nguyệt Dung và mấy thái giám cũng ngây người, tuy họ có giúp nhưng chủ yếu là làm chân sai vặt, việc lắp ghép đều do Diệp Hàm làm.
“Tay Diệp công công thật khéo…”
Diệp Hàm có chút đắc ý, dù sao nghề nghiệp của nàng ở hiện đại là thiết kế nội thất, làm đồ thủ công cũng không thành vấn đề.
Đến ngày sinh thần Hoàng thượng, Bạch Tình vội đi gặp Hoàng hậu, muốn nói chuyện với người trước khi buổi lễ bắt đầu nên dẫn Nguyệt Dung đi trước, Diệp Hàm cùng hai tiểu thái giám mang quà chậm rãi đến An Thọ cung.
“Tỷ tỷ, da các tỷ đẹp thật đấy, bình thường các tỷ dưỡng như thế nào vậy?”
Hai tiểu cung nữ được khen cười tít mắt, đưa tay véo má Diệp Hàm: “Da Diệp công công cũng đẹp mà, mịn màng như thiếu nữ vậy.”
Diệp Hàm cũng đưa tay sờ má tiểu cung nữ: “Đâu có, vẫn là da tỷ tỷ đẹp hơn, trắng hồng, thật xinh.”
Hai tiểu thái giám đứng cạnh vừa ghen tị vừa hâm mộ, tên Diệp Hàm này được cái mặt đẹp mà không biết đã sờ mó bao nhiêu cung nữ rồi.
Mộ Tuyết Yên đứng từ xa thấy cảnh này, ánh mắt đầy vẻ chán ghét: “Đồ dâʍ đãиɠ.”
Tiểu Kim Tử phụ họa: "Đúng vậy, giữa ban ngày ban mặt mà dám làm vậy, thật là đồi phong bại tục (làm bại hoại thuần phong mỹ tục). ”
Diệp Hàm đang trêu ghẹo vui vẻ không biết Quý phi đã đến, hai tiểu thái giám tinh mắt thấy liền vội quỳ xuống hành lễ.
Diệp Hàm quay lại thấy Quý phi, sợ hãi cũng vội quỳ xuống.
“Ồ, Diệp công công hứng thú thật đấy, còn dám le ve cung nữ.” Tiểu Kim Tử nói móc, như đang xem kịch vui.
Diệp Hàm không dám đáp lời, chỉ cúi gằm mặt xuống, thầm cầu nguyện: “Đi mau, đi mau.”
Mộ Tuyết Yên ngồi xuống, ra lệnh: “Ngẩng mặt lên.”
Diệp Hàm vừa ngẩng lên đã bị Quý phi nắm lấy cằm, nàng cười khẩy: “Hương thơm trên người bổn cung có dễ chịu không?”
Lần này lại gần như vậy, Diệp Hàm muốn không hắt hơi cũng khó, vì mạng sống, nàng chỉ có thể cố nhịn, khó khăn đáp: “Dễ… chịu…”
Mộ Tuyết Yên thấy nàng nhịn hắt hơi đến đỏ mặt, cảm thấy thú vị, liền tăng thêm lực tay, kéo nàng lại gần hơn.
Tiểu Kim Tử thấy chủ tử mình có vẻ hơi biếи ŧɦái, thấy tội cho Diệp Hàm, vừa hay sắp đến giờ Hoàng thượng lâm triều, bèn nhỏ giọng nhắc: “Nương nương, sắp đến giờ rồi.”
Mộ Tuyết Yên lúc này mới buông Diệp Hàm ra rồi rời đi.
Trong An Thọ cung, các phi tần đã đến đông đủ, ai nấy đều ăn vận lộng lẫy, đặc biệt là những phi tần không được sủng ái càng ra sức ăn diện, mong được Hoàng thượng chú ý.
Diệp Hàm không khỏi cảm thán: “Hoàng thượng thật hạnh phúc, có nhiều mỹ nhân như vậy.”
“Hoàng thượng giá lâm!”
“Hoàng hậu giá lâm!”
Diệp Hàm hành lễ xong nhìn sang Hoàng hậu ngồi bên cạnh Hoàng thượng, một mỹ nhân khí chất đoan trang, nho nhã, khi cười còn có lúm đồng tiền duyên dáng. Không trách Bạch Tình lại yêu người.
Tiệc mừng thọ mới được nửa chừng, Diệp Hàm đã thấy bụng đói cồn cào, khẽ kéo góc áo Bạch Tình, nháy mắt ra hiệu. Bạch Tình hiểu ý, liền lấy một miếng bánh ngọt trên bàn, thừa lúc mọi người không để ý, đưa cho nàng.
Diệp Hàm ăn hơi nhanh nên bị nghẹn, nấc lên một tiếng. Nguyệt Dung nhắc nhở: "Diệp công công, nhỏ tiếng chút nào." Bạch Tình cúi đầu, khẽ mỉm cười.
Mọi hành động của cả ba đều lọt vào mắt Quý phi ngồi đối diện. Xem ra, vị Tình quý nhân này rất mực yêu thích thái giám kia.
Các phi tần đã dâng lễ xong, đến lượt các quý nhân. Xét theo thời gian nhập cung, Bạch Tình là người đầu tiên.
"Ái phi chuẩn bị lễ vật gì cho trẫm vậy?"
Hoàng đế tuổi ngoài ba mươi, mày rậm mắt to, tướng mạo đường hoàng, đúng là một bậc soái ca. Ngài vừa cất tiếng, Diệp Hàm nghe sao thấy ngốc nghếch mà lại đáng yêu.
"Thưa Hoàng thượng, lễ vật này của thϊếp thân đã chuẩn bị từ lâu, chắc chắn Hoàng thượng sẽ thích."
Hoàng đế nghe vậy, hứng thú bừng lên: "Ái phi đã nói chắc như vậy, trẫm phải xem thử là bảo bối gì."
Diệp Hàm ra hiệu cho hai thái giám mang lễ vật lên. Mọi người thấy lễ vật to lớn như vậy, đều tò mò ngẩng cổ lên nhìn.
"Xin Hoàng thượng xem." Bạch Tình mở tấm vải đỏ, một tòa cung điện dát vàng lấp lánh hiện ra, thu hút mọi ánh nhìn.
Hoàng đế nhanh chóng bước đến trước mặt Bạch Tình, ánh mắt không giấu được sự kích động: "Ngươi lại xây cả hoàng cung của trẫm ra được, đây là lễ vật đặc biệt nhất mà trẫm từng nhận được."
Bạch Tình khom người hành lễ: "Hoàng thượng thích là tốt rồi."
Hoàng đế tất nhiên vui mừng, kim khẩu liền mở: "Tình quý nhân rất được lòng trẫm, tấn phong làm chiêu nghi."
Bạch Tình quỳ xuống tạ ơn, cũng không quên xin thưởng cho Diệp Hàm cùng những người khác: "Hoàng thượng, những ngày qua, các nô tài ở Phương Hoa điện đã vất vả nhiều, không có bọn họ thì thϊếp thân không thể làm ra được lễ vật này."
Hoàng đế: "Tốt, thưởng, tất cả đều được thưởng."