Mộ Tuyết Yên nhớ ra hình như có chuyện này, nàng cũng là lần đầu thấy nữ nhân nào lại mê cay đến vậy, bao nhiêu ngự trù cũng không làm được mà tiểu thái giám kia lại làm được.
Tiểu Kim Tử lại dò ý chủ tử, dè dặt nói: “Nếu nương nương thích, nô tài sẽ xin Tiểu Diệp Tử đến hầu hạ người.”
Mộ Tuyết Yên vỗ bàn: “To gan! Tâm tư của bổn cung mà ngươi cũng dám đoán, có phải bổn cung ngày thường quá dung túng ngươi rồi không?”
Tiểu Kim Tử vội vàng quỳ xuống: “Nô tài biết tội, xin nương nương trách phạt.”
Bề ngoài sợ hãi, nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh, bởi vì mỗi lần đoán trúng ý nương nương, nàng đều sẽ nổi giận.
….
Đã ba tháng trôi qua kể từ ngày đến Đông Ly quốc, Diệp Hàm từ khi vào Phương Hoa điện chỉ ăn với ngủ, chẳng có việc gì làm, cân nặng lại tăng trở lại.
“Không wifi, không điện thoại, không phim Hàn Xẻng, sống sao nổi…”
Diệp Hàm vừa cắn hạt dưa vừa than thở, rồi nhìn sang Bạch Tình đang nằm trên ghế xích đu đọc sách: “Xem gì đấy?” Nàng tiến tới giật lấy quyển sách trên tay Bạch Tình, “36 Kế Yêu Đương Của Tiểu Thư Quan Gia”.
Bạch Tình giằng lại: “Đang đọc hay mà.”
Diệp Hàm: “Ngươi lấy đâu ra vậy? Cái tên sách đúng là bá đạo.”
“Ta nhờ Nguyệt Dung mua ở chợ ngoài cung, trong phòng ta còn nhiều lắm, ngươi muốn xem không?”
Diệp Hàm lắc đầu nguầy nguậy: “Thôi, ta không thích đọc thoại bản, với cả chữ ở đây viết như gà bới, ta nhìn hoa cả mắt.”
“Ngươi nói hoàng cung này có gì tốt mà ngươi không muốn về?”
Bạch Tình định mở miệng: “Bởi vì…” nhưng chưa kịp nói đã bị Diệp Hàm ngắt lời: “Ta biết rồi, ngươi yêu Hoàng thượng rồi đúng không? Giống mấy phim xuyên không ấy, bị hoàng đế phong lưu cướp mất trái tim, cam tâm tình nguyện ở lại hậu cung đấu đá, cuối cùng hoàng đế thì ong bướm, ngươi thì ôm hận mà chết…”
Bạch Tình: “Ta…”
Diệp Hàm lại đau lòng: “Ngươi… ta biết nói sao với ngươi đây… Ngươi xem ngươi kết cục thê thảm vậy, ở lại làm gì, về với ta, ta tìm cho ngươi cả đống soái ca.”
Bạch Tình nhìn Diệp Hàm, nghiêm túc nói: “Ta không yêu Hoàng thượng, ta yêu… nữ nhân của Hoàng thượng… Hoàng hậu…”
Diệp Hàm kinh hãi: “Cái gì! Ngươi… ngươi cắm sừng Hoàng thượng…”
Bạch Tình vội bịt miệng Diệp Hàm, mặt mày tái mét: “Tỷ tỷ! Đây là hoàng cung, lỡ người khác nghe thấy thì sao!”
“Ngươi… ngươi cong à?”
Diệp Hàm không dám tin mỹ nhân trước mặt lại giống mình, thích nữ nhân, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Bạch Tình hỏi: “Ngươi cũng vậy à?”
“Sao… sao ngươi biết?”
“Ngươi từ khi vào cung toàn nhìn chằm chằm các tiểu cung nữ xinh đẹp, còn hay trêu ghẹo họ, mấy tiểu thái giám tuấn tú ngươi chẳng thèm liếc, thái giám nhìn cung nữ là chuyện thường, chỉ có ta biết ngươi là nữ nhân, nào có nữ nhân nào không thích soái ca mà lại thích mỹ nữ, còn nhìn với ánh mắt si mê như vậy… Ngươi không phải cong thì là gì?”
Diệp Hàm: “Ngươi phân tích đúng, nhưng sao ngươi lại thích Hoàng hậu… thích phi tần nào khác cũng được, đó là Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ đấy…”
Bạch Tình thở dài: “Ngươi nghĩ ta muốn sao? Lần đầu gặp Hoàng hậu, tim ta đã loạn nhịp, càng về sau càng không thể kiềm chế được.”
Nhìn Bạch Tình si tình như vậy, Diệp Hàm lo lắng 100 vạn của mình có còn cánh mà bay không.
Nhắc đến Hoàng hậu, Bạch Tình lại ủ rũ: “Nói đến Hoàng hậu lại nghĩ đến Hoàng thượng, nghĩ đến Hoàng thượng lại nhớ tháng sau là sinh thần người, ta còn chưa biết tặng gì…”
Diệp Hàm nói: “Trước kia ngươi tặng gì thì năm nay tặng cái đó, lão bà của hắn nhiều như vậy, làm sao nhớ hết các ngươi tặng gì.”
“Ước gì được như ngươi nói, ta chỉ là quý nhân, bổng lộc ít ỏi, hai năm trước quà tặng Hoàng thượng đều là đi vay Cảnh quý nhân và Nhạc quý nhân, giờ còn chưa trả hết, năm nay ta không dám mở miệng vay nữa…”
Diệp Hàm lúc này mới biết Bạch Tình sống chật vật như vậy, thời gian qua nàng còn lo cho mình ăn ngon mặc đẹp, xem ra nàng đối xử với mình rất tốt, cũng nên giúp nàng một tay.
Diệp Hàm vỗ ngực: “Chuyện này cứ để ta lo, đảm bảo không tốn của ngươi một xu, mà còn làm Hoàng thượng chú ý đến quà của ngươi.”
Bạch Tình nhướn mày: “Không phải ngươi khoác lác đấy chứ? Không tốn tiền?”
Diệp Hàm nghiêm mặt: “Quý nhân cứ yên tâm, nô tài cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Lại đến lúc thể hiện tài năng, Diệp Hàm bảo Bạch Tình tìm gỗ, sơn, rồi gọi cả thợ mộc đến. Nàng đứng chỉ đạo thợ mộc bào gỗ theo kích thước yêu cầu, phải thật chính xác.
Nguyệt Dung cùng mấy thái giám vây quanh Bạch Tình: “Chủ tử, Diệp công công đang làm gì vậy?”
Bạch Tình lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Mất cả nửa ngày, cuối cùng số gỗ cũng được bào theo đúng kích thước. Diệp Hàm vào phòng lôi Bạch Tình đang ngủ dậy, nàng ngái ngủ: “Làm gì vậy…”
Diệp Hàm ngồi xổm xuống đi giày cho Bạch Tình: “Qua phụ ta một tay, Nguyệt Dung bọn họ đang đợi.”