Diệp Hàm sợ tái mặt. Hai mươi gậy xuống, mông nàng chắc chắn sẽ nở hoa. Nàng bất chấp quy củ, ngẩng đầu lên cầu xin thái giám bên cạnh Quý phi: “Xin đừng! Nô tài bị dị ứng với hoa hồng, trên người Quý phi nương nương có mùi hoa hồng thoang thoảng, nô tài không nhịn được mới hắt hơi, vô ý mạo phạm nương nương, xin công công tha mạng!”
Thái giám lạnh lùng nói: “Ngươi nói vậy là ý trách nương nương không nên dùng hương hoa hồng, nếu không ngươi đã không hắt hơi phải không?”
Diệp Hàm có lý cũng không nói được, chỉ biết uất ức nhìn về phía Quý phi: “Nương nương… là nô tài sai… nhưng nô tài không phải cố ý…”
Quý phi quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt ngấn lệ, đầu cúi gằm, miệng mếu máo, trông như một chú cún con đáng thương. Diệp Hàm cũng nhìn rõ dung mạo của Quý phi. Mấy ngày nay, nàng có lén nhìn trộm dung nhan của một số phi tần, nhưng không ai sánh bằng vị trước mặt này. Da trắng như tuyết, mày liễu mắt phượng, môi đỏ mọng như hoa anh đào, khoác trên mình bộ cung trang màu hồng nhạt càng tôn lên vẻ cao quý, uy nghi.
“Ngươi nhìn chằm chằm bổn cung làm gì?” Mộ Tuyết Yên từ trên cao nhìn xuống Diệp Hàm đang quỳ trên mặt đất, ngũ quan nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng nõn mịn màng, không giống thái giám chút nào, ngược lại giống một tiểu thư khuê các.
Diệp Hàm thành thật đáp: “Nương nương quá đẹp, nô tài nhất thời không nhịn được…”
Nguyệt Dung bên cạnh khẽ kéo tay áo Diệp Hàm như nhắc nhở: “Này, đừng quên ngươi còn phải chịu đòn.”
Diệp Hàm bừng tỉnh, vội vàng dập đầu: “Xin nương nương tha mạng! Nô tài sai rồi, thật sự sai rồi…”
Mộ Tuyết Yên cũng không so đo: “Hôm nay bổn cung tâm tình tốt, không so đo với ngươi, lui xuống đi.”
“Đa tạ nương nương tha mạng!”
Đợi Mộ Tuyết Yên đi khuất, hai người mới dám đứng dậy. Diệp Hàm hỏi Nguyệt Dung: “Nàng ấy chính là Quý phi sao? Xinh đẹp thật… Cũng không giống lời đồn, kiêu ngạo ương ngạnh khó gần.”
Nguyệt Dung đáp: “Ngươi không nghe nương nương nói hôm nay người có tâm tình tốt sao? Nếu không ngươi đã bị đánh cho một trận rồi. Về sau làm việc cẩn thận một chút, trước mặt chủ tử đến ngáp cũng không được, đó là đại bất kính.”
Diệp Hàm gật đầu: “Ta hiểu rồi. Quý phi nương nương có lai lịch lớn lắm phải không?”
Nguyệt Dung nói: “Phụ thân của Quý phi là Trấn Nam đại tướng quân, nắm giữ binh quyền, ngay cả Hoàng hậu gặp cũng phải nể mặt ba phần, Hoàng thượng lại càng sủng ái. Hơn nữa Quý phi nương nương không chỉ xinh đẹp, còn vẽ tranh rất giỏi, lại biết chữ, Hoàng thượng rất thưởng thức điểm này.”
Diệp Hàm nghe xong, như có điều suy nghĩ, gật gù: “Ồ… Giống như trong thoại bản, quý phi thường là bạch phú mỹ…”
Nguyệt Dung hiểu ý nàng, đáp: “Đúng vậy, tóm lại Quý phi rất lợi hại.”
Diệp Hàm xách một đống đồ đến thái giám sở, mấy tiểu thái giám thấy nàng liền xúm lại. Tiểu Lý Tử nhỏ tuổi nhất vừa nhai bánh ngọt vừa nói: “Diệp ca ca, chúng ta đều nghe nói huynh được đến hầu hạ quý nhân, không cần làm việc nặng nữa, thành nhị đẳng thái giám rồi, thật mừng cho huynh.”
Diệp Hàm xoa đầu Tiểu Lý Tử: “Ăn từ từ thôi, không ai tranh với ngươi đâu. Đừng ăn hết, để dành cho hai nha đầu kia chút.” Nói rồi nàng lấy trong ngực ra ít vụn bạc đưa cho một thái giám lớn tuổi hơn: “Cầm lấy mua chút đồ ngon mà ăn, các ngươi còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi lớn.”
Mấy tiểu thái giám cảm động gật đầu. Bọn họ không ngờ trong thâm cung này lại gặp được người tốt như vậy.
Trước khi đi, Diệp Hàm còn cổ vũ bọn họ: “Nhanh nhẹn một chút, rồi các ngươi cũng sẽ được đến hầu hạ nương nương. Cố lên!”
Những tiểu thái giám được cổ vũ, ai nấy đều tràn đầy hy vọng, mong có ngày thoát khỏi công việc nặng nhọc, trở thành thượng đẳng thái giám.
Trên đường về, Nguyệt Dung thấy Diệp Hàm có vẻ buồn bã, liền an ủi: “Những đứa trẻ đó đều là con nhà nghèo bị bán vào cung, nhà lại đông con, chắc là không đủ ăn mới phải làm vậy. Chứ thiên hạ này cha mẹ nào lại muốn bán con vào cung làm thái giám.”
Thấy Diệp Hàm vẫn cúi đầu không nói, Nguyệt Dung lại cười bảo: “Ta cũng xuất thân từ đó, nhưng may mắn gặp được quý nhân. Ta tin bọn họ rồi cũng sẽ gặp được chủ tử tốt.”
Diệp Hàm lúc này mới ngẩng lên, mắt hơi đỏ hoe: “Ừ, ta cũng tin là vậy.”
Nguyệt Dung bật cười, đúng là đứa trẻ đa sầu đa cảm.
Trong Trường Nhạc cung, Mộ Tuyết Yên nhớ lại lời tiểu thái giám kia, trên đời này lại có người dị ứng với hoa sao? Nàng thích nhất là dùng hoa tươi để tắm. Nàng đưa tay lên ngửi, chẳng lẽ mùi hương trên người quá nồng?
“Tiểu Kim Tử, mùi hương trên người bổn cung nồng lắm sao?”
Tiểu Kim Tử vội lắc đầu: “Không đâu nương nương, nô tài thấy hương thơm trên người nương nương thoang thoảng, dễ chịu vô cùng… Người đừng để ý lời tiểu thái giám kia, hắn dị ứng là phúc mỏng của hắn. Biết bao nhiêu người khen nương nương thơm, các cung khác còn học theo người đấy.”
Lời nịnh nọt đúng ý Mộ Tuyết Yên: “Đương nhiên rồi, nếu không thơm thì sao nhiều phi tần học theo ta được?”
“Tiểu thái giám ban ngày tên gì? Trông cũng thanh tú phết…”
Tiểu Kim Tử đáp: “Dạ bẩm nương nương, hình như là tiểu thái giám mới đến cung Tình quý nhân, chính là kẻ làʍ t̠ìиɦ quý nhân khóc sướt mướt vì món cay hôm nọ.”