Xuyên Thành Tiểu Thái Giám Của Quý Phi

Chương 5

Bạch Tình ngồi xổm xuống, đưa tay về phía nàng. Trên ngón trỏ thon dài của nàng có một chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn trên tay Diệp Hàm. Chiếc nhẫn của Diệp Hàm cảm nhận được chiếc nhẫn kia, bỗng nhiên phát sáng. Hai chiếc nhẫn cứ thế nhấp nháy.

“Mau đứng lên đi, đều là người nhà cả, đừng quỳ nữa.”

Diệp Hàm mừng rỡ nhảy dựng lên, ôm Bạch Tình xoay một vòng, miệng không ngừng kêu: “Cuối cùng cũng tìm được rồi! Ta quả là thiên tài!”

Bạch Tình đẩy nàng ra, nhướng mày hỏi: “Quý Du bảo ngươi đến?”

Diệp Hàm: “A, nữ nhân kia tên là Quý Du à… Đúng là nàng ta bảo ta đến, bảo ta đưa ngươi về. Vậy chúng ta khi nào thì đi?”

Bạch Tình xoay xoay chiếc nhẫn: “Ta chưa muốn đi…”

Câu nói này như tiếng sét giữa trời quang.

“Cái gì! Ngươi không đi ư? Vậy ta phải làm sao? Ta còn phải về nữa!”

Bạch Tình: “Ngươi có thể tự về mà, nhưng… phải ba năm nữa.”

Diệp Hàm càng không chịu nổi, ngồi bệt xuống đất, hai chân đạp loạn xạ: “Lũ người lừa đảo! Sao không nói cho ta biết sớm!”

“Thôi nào, đừng làm loạn nữa.”

Bạch Tình xoa đầu, nàng thấy cô gái này thật ồn ào.

“Vậy ngươi đến đây có hỏi rõ ràng không?”

Diệp Hàm bĩu môi: “Không…”

Bạch Tình: “Vậy thì ai mà ngươi oán trách được?”

Diệp Hàm: “Ta còn chưa chuẩn bị gì cả, cái nhẫn này ‘phụt’ một cái đã đưa ta đến đây rồi. Quả nhiên phim truyền hình nói đúng, nữ nhân xinh đẹp đều không đáng tin…”

Bạch Tình không nhịn được cười: “Nói như thể ngươi không phải nữ nhân vậy.”

“Dù sao cũng tốt hơn lũ nữ nhân lừa đảo các ngươi.” Diệp Hàm khoanh tay ngồi trên giường, bĩu môi.

Bạch Tình gật đầu: “Được rồi, trở lại chuyện chính. Sao ngươi lại thành thái giám rồi?” Ánh mắt nàng liếc xuống hai điểm quan trọng của Diệp Hàm: “Ngươi không phải thành nhân yêu đấy chứ…”

Không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến là Diệp Hàm nổi giận: “Ta làm sao mà biết được? Ngươi đến đây thì thành nương nương, còn ta lại thành thái giám, lại còn là nữ cải nam trang… Lỡ như bị phát hiện thì sao? Chắc chắn là mất đầu…”

“Còn việc tại sao ngươi lại thành thái giám nữ cải nam trang thì ta cũng không rõ lắm. Có lẽ là do hệ thống bị lỗi…”

Diệp Hàm đấm ngực dậm chân: “Ông trời ơi! Con đã làm gì sai mà ông lại đối xử với con như vậy? Con còn trẻ, con không muốn chết ở đây đâu!!”

Bạch Tình thấy nàng làm ầm ĩ cũng hơi đáng yêu, liền an ủi: “Ngươi yên tâm đi, hậu cung này quản lý không nghiêm lắm đâu. Hơn nữa, thái giám thật giả thì người sáng suốt nhìn là biết ngay. Ngươi xem ngươi, da trắng nõn nà, yếu ớt thế này, chắc chắn là tiểu thái giám rồi… trừ phi…”

Diệp Hàm: “Trừ phi cái gì?”

“Trừ phi ngươi bị người ta lột quần ra, hahaha…”

Diệp Hàm cạn lời: “Đến nước này rồi mà ngươi còn nói đùa được.”

Bạch Tình nghiêm mặt lại, nói: “Nhưng có ta ở đây, còn có Hoàng hậu của ta nữa… chuyện đó chẳng là gì cả…”

Diệp Hàm cười khẩy: “Hừ, còn Hoàng hậu của ngươi nữa chứ. Ngươi xem ngươi kìa, tự tin chưa kìa. Rõ ràng là Hoàng hậu của Hoàng thượng.”

Bạch Tình liếc xéo nàng: “Ngươi không cãi nhau với ta thì không chịu được à…”

Hai người nói chuyện hồi lâu, Diệp Hàm suýt nữa thì quên mất chuyện chính. Đến lúc đòi thưởng rồi: “Tình quý nhân, ta đã làm ngươi cay đến khóc rồi đấy, có thưởng gì cho ta không?”

Bạch Tình mỉm cười: “Chúng ta là ‘đồng hương’, sau này ngươi cứ ở cạnh hầu hạ ta đi, chắc chắn sẽ sướиɠ hơn làm mấy công việc nặng nhọc kia nhiều.”

“Vậy ngươi cho ta thêm chút đồ ăn ngon, với cả ít bạc nữa, ta mang đi cho mấy huynh đệ cùng cảnh ngộ.”

Bạch Tình đồng ý ngay, gọi ra cửa: “Nguyệt Dung.”

Cung nữ vừa nãy mang lẩu cay đến cho Bạch Tình bước vào. Diệp Hàm cười hề hề với nàng ta: "Nguyệt Dung tỷ tỷ, sau này mong tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn. ”

Nguyệt Dung nghe vậy liền hiểu ý, khách sáo đáp lại: “Đều là người hầu hạ chủ tử cả, Diệp công công khách sáo rồi.”

Bạch Tình: “Dẫn Tiểu Diệp đi lấy chút bánh ngọt và ít bạc vụn.”

“Vâng.”

Nguyệt Dung dẫn Diệp Hàm đến tiểu ngự thiện phòng lấy bánh ngọt và bạc vụn. Thấy hai tay nàng đầy ắp, nàng liền giúp nàng xách một hộp bánh: “Ta đi cùng ngươi.”

“Cảm ơn Nguyệt Dung tỷ tỷ.”

Dọc đường đi, Diệp Hàm không ngừng kể lể cho Nguyệt Dung nghe những ngày tháng cơ cực khi làm thái giám hạ đẳng, kể về tên quản sự độc ác, kể về việc mông bị đá bao nhiêu lần… Nguyệt Dung chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười tỏ vẻ đồng tình. Nàng thấy tiểu thái giám mới đến này tuy hơi ồn ào nhưng nhìn chung lại khá đáng yêu, dung mạo xinh xắn, miệng lại ngọt, cứ “tỷ tỷ” ngọt xớt.

Diệp Hàm đang kể hăng say thì Nguyệt Dung kéo tay nàng lại: “Đừng nói nữa, phía trước là Quý phi nương nương, mau quỳ xuống.”

“Bịch” một tiếng, Diệp Hàm quỳ xuống, đầu gối đập xuống đất hơi mạnh, đau điếng, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng.

Một đôi hài hoa bình để đi ngang qua. Diệp Hàm ngửi thấy mùi hương hoa hồng thoang thoảng trên người Quý phi. Bản thân lại bị dị ứng với hoa, nàng không nhịn được hắt hơi một cái…

“To gan! Dám bất kính với Quý phi nương nương! Kéo ra đánh hai mươi gậy!”