Xuyên Thành Tiểu Thái Giám Của Quý Phi

Chương 4

Phương Hoa điện.

Bạch Tình ăn trưa mới được dâng lên, chẳng hợp khẩu vị chút nào. Nàng muốn ăn cay, ngự trù làm mấy lần rồi, cũng chỉ hơi cay một chút, căn bản không gọi là cay. Thức ăn trong cung đều thanh đạm, đối với người “không cay không vui” như nàng mà nói, quả thực là một sự tra tấn. Có lẽ là do nhớ nhà, dạo này nàng chỉ muốn ăn cay, cay đến toát mồ hôi.

Bạch Tình không nhịn được nữa, gọi cung nữ vào: “Cho ngươi ba ngày, tìm được ngự trù nào làm được món hợp khẩu vị của ta. Ngự trù ở cung nào cũng được, cứ đi mượn về đây. Nếu ai không cho mượn, ta sẽ đi tìm Hoàng hậu.”

Cung nữ dường như đã quen với tính cách của chủ tử, đáp “Vâng” rồi chuẩn bị lui ra. Bạch Tình lại dặn thêm: “Không nhất thiết phải là ngự trù, ai cũng được, cung nữ hay thái giám đều được. Nếu làm được, ta sẽ có thưởng…”

Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung. Mấy vị phi tần đều bàn tán xôn xao: “Quả là tiểu nhân đắc chí, ỷ vào Hoàng hậu mà làm càn, còn dám nói năng ngông cuồng, muốn sai khiến ngự trù của tất cả các cung. Mấy ngự trù đều được dặn dò, dù có làm được hay không cũng không được đi, nếu làm được cũng phải giả vờ như không biết làm.”

Mấy ngự trù nhìn nhau, thật ra bọn họ muốn làm cũng không dám. Có một số loại ớt tuy cay nhưng bị cấm dùng, vì sợ các nương nương ăn vào sẽ bị đau bụng. Một nguyên nhân quan trọng hơn là bọn họ thấy cay nhưng Tình quý nhân lại không thấy cay.

Tin tức này đương nhiên cũng đến tai đám cung nữ thái giám. Một tiểu thái giám tên Tiểu Lý Tử thở hồng hộc chạy đến chỗ mọi người: “Các ngươi nghe nói chưa? Chỉ cần làm được món ăn đủ cay, khiến Tình quý nhân toát mồ hôi là sẽ được thưởng…”

“Haiz, chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta? Chúng ta đâu phải ngự trù, biết nấu nướng gì đâu. Thôi cứ làm việc cho tốt đi, đừng có… nằm mơ giữa ban ngày.”

Cung nữ thái giám đều không hứng thú với tin tức này, cũng chẳng ai dám mạnh dạn đến trước mặt quý nhân nói mình có thể làm nàng toát mồ hôi.

Nhưng có một người lại không ngồi yên được.

“Nói gì mà toát mồ hôi, ta có thể làm nàng ta cay đến khóc!”

Mọi người đều muốn xem kẻ nào dám nói năng ngông cuồng như vậy.

Diệp Hàm chỉnh lại mũ, đứng trên bàn giặt đồ, tuyên bố: “Ngày ta đổi đời sắp đến rồi!”

“Ngươi khoác lác đấy à… Ngươi biết nấu ăn sao?”

Đám cung nữ thái giám hiển nhiên không tin nàng. Chỉ có mấy người bạn thân thiết mới lại gần hỏi: “Ngươi làm được thật không? Lỡ không được thì sẽ bị đánh đòn đấy.”

Diệp Hàm tự tin nói: “Cứ chờ xem đi, huynh đệ…”

Diệp Hàm là người nói là làm. Nàng lập tức chạy đến cửa Phương Hoa điện xin được nấu ăn cho quý nhân, còn vỗ ngực cam đoan mình là người duy nhất trong cung có thể làm quý nhân cay đến khóc.

Cung nữ vào bẩm báo với Bạch Tình. Nàng nghe xong liền hứng thú, cũng không ngủ nữa, ngồi trên giường chờ người có thể làm nàng cay đến “ngã gục”.

Diệp Hàm được cho phép, lập tức chạy đến tiểu ngự thiện phòng, bảo ngự trù mang tất cả các loại ớt ra. Nàng nếm từng loại một, có loại ngọt, có loại cay xé họng, cay đến nước mắt nàng giàn giụa.

Ngự trù thấy nàng đổ hết những loại ớt cay nhất vào bát, giã nát vụn. Nàng còn sai bảo ngự trù: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau nhóm lửa lên cho ta.”

Diệp Hàm nhìn nước trong nồi sôi dần, sau đó đổ tất cả nguyên liệu nấu ăn trong bếp vào, nào là rau, củ cải, cá, tôm… Sau khi nấu chín, nàng đổ tất cả vào bát ớt vừa giã lúc nãy.

Ngự trù trố mắt nhìn: “Ngươi… ngươi đang nấu cám lợn à…”

Diệp Hàm cười gian xảo: “Cách tường có tai đấy nhé…”

Ngự trù sợ hãi vội vả tát mình một cái.

Diệp Hàm làm xong lại lấy thêm ớt, băm nhỏ rồi rắc lên trên, còn cho thêm hồi, quế. Tóm lại, trong bát có đến một nửa là ớt.

Xong xuôi, Diệp Hàm bưng bát “đồ ăn” đến đưa cho cung nữ bên cạnh Tình quý nhân. Ngự trù run rẩy trong góc bếp: “Thôi xong rồi, thứ đó làm sao mà ăn được… có phải đồ ăn cho người không vậy…”

Cung nữ cau mày bưng bát đến đặt lên bàn, sau đó vội vàng lùi ra xa, sợ mình hắt hơi làm văng vào mặt Tình quý nhân.

Bạch Tình cầm đũa gắp một miếng, suýt nữa thì sặc chết. Ngoài cay và sặc ra thì chẳng còn vị gì khác. Nhưng nó lại đúng là kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác của nàng. Nàng ăn liền mấy miếng, cuối cùng cũng cay đến toát mồ hôi, cay đến chảy nước mắt.

“Đi… ngươi đi hỏi tên thái giám kia món này gọi là gì…”

Cung nữ quay lại bẩm báo: “Hắn nói gọi là… lẩu cay. Tên lạ thật, nô tỳ chưa từng nghe thấy bao giờ…”

Bạch Tình mở to mắt: “Lẩu cay mà làm kiểu đó sao? Cái gì cũng bỏ vào. Mau gọi y vào đây...”

Diệp Hàm vui vẻ bước vào, hành lễ: "Nô tài Diệp Hàm tham kiến nương nương. Không biết món lẩu cay của nô tài có hợp khẩu vị nương nương không? ”

Bạch Tình bực bội nói: "Cái đó mà ngươi gọi là lẩu cay à? Ngươi đã từng ăn lẩu cay ở quán ven đường chưa? Cái đó mới gọi là đúng điệu. ”

“Nô tài đương nhiên là đã từng ăn ở ven…”

Diệp Hàm ngẩng phắt đầu lên: "Sao ngươi biết... quán ven đường... còn cả... Lẩu cay..."