Thư Sinh Rớt Bảng

Chương 12

Giọng hắn tuy nói rất khẽ, nhưng trong không gian yên tĩnh lại vang lên rõ ràng, rơi thẳng vào tai tất cả mọi người.

Lập tức, có mấy nam tử không khỏi gật đầu đồng tình. Ánh mắt nhìn về phía Giang Tam Ngôn càng thêm soi mói, ngay cả sự khinh miệt trong đó cũng dần trở nên trắng trợn hơn.

Giang Tam Ngôn lập tức ngẩng đầu, chân khẽ động, suýt nữa lui về sau. Nhưng chợt nhớ ra điều gì, nàng liền đứng vững, cao ngạo ngẩng đầu, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng:

"Vu công tử là gì của tại hạ? Chuyện này dường như quản quá rộng rồi thì phải?"

Kiếp trước, nàng từng sống trong cảnh nghèo khó, nhưng chưa bao giờ là kẻ chịu khuất phục. Dù hiểu rõ đạo lý "biết tiến biết lùi", nhưng tuyệt đối không phải vào lúc này. Nếu không, e rằng những ngày sau trong thư viện sẽ chẳng còn được yên ổn nữa.

"Giang cô nương đừng tức giận mà. Tại hạ chỉ có ý tốt nhắc nhở, ngươi không nghe cũng được thôi. Dù sao sau này chúng ta cũng là bạn cùng lớp, xin hãy nể tình tha cho ta một chút, tại hạ không cãi nổi ngươi đâu."

Vu Tháp đứng thẳng người, trong mắt thoáng hiện lên ý cười đắc ý.

Hắn vốn không ôm hy vọng có thể khiến nàng nổi giận chỉ bằng vài câu nói, không ngờ nữ nhân này lại dễ bị chọc giận như vậy, quả thực chẳng có chút thành tựu nào đáng kể.

Nói xong, hắn khép lại quạt gấp, cố ý nâng cao giọng hơn một chút, nhất là hai câu cuối, ngữ điệu trêu ghẹo, mang theo hàm ý sâu xa.

Lập tức, cả học đường vang lên một tràng cười ồ, mọi người bắt đầu cười nói phụ họa theo.

Giang Tam Ngôn khẽ nhắm mắt, khi mở ra lần nữa liền giữ ánh nhìn thẳng tắp, không chút do dự vòng qua Vu Tháp, tựa như hắn vốn không tồn tại.

Nàng tìm một chỗ ngồi xuống, hai tay giấu trong tay áo siết chặt, cắt đứt tất cả thanh âm bên tai.

Chẳng bao lâu sau, tiên sinh phụ trách giảng dạy bọn họ bước vào. Người này họ Vương, hơn bốn mươi tuổi, là một cử nhân.

Vương cử nhân khẽ hắng giọng, tự giới thiệu sơ qua, sau đó phổ biến một số quy tắc trong thư viện, rồi động viên các học trò một phen. Đến cuối cùng, ánh mắt lướt qua chỗ ngồi của Giang Tam Ngôn, dường như chẳng hề bận tâm đến việc trong số học sinh của mình có một nữ tử.

Vương cử nhân hẳn chính là chủ nhiệm lớp rồi!

Mùa thu dần qua, chớp mắt đã đến giữa đông.

Giang Tam Ngôn cất bước chạy nhỏ về phía huyện học. Bởi vì nàng là nữ sinh duy nhất, thư viện không sắp xếp chỗ ở riêng, thế nên mỗi ngày nàng đều phải đi đi về về giữa huyện học và Giang gia thôn.

"Chà, trạng nguyên nương tử của chúng ta lại đến rồi!"

Vừa mới bước vào thư viện, liền có kẻ buông lời trêu chọc nhàm chán.

Giang Tam Ngôn theo bản năng nhíu mày, nhưng nhanh chóng giãn ra. Như thường lệ, nàng chẳng buồn để ý, chỉ lặng lẽ đi đến chỗ ngồi của mình, trong lòng không nhịn được mà khẽ thở dài.

Vì thường xuyên thỉnh giáo tiên sinh, nàng liền trở thành đối tượng bị đám người kia chế nhạo với những câu bỡn cợt về việc "chuẩn bị thành nữ trạng nguyên". Ngoài ra, còn có vị Vu nhị công tử thỉnh thoảng kiếm chuyện. Dẫu vậy, so với tưởng tượng của nàng, cuộc sống trong thư viện vẫn xem như tạm ổn.

Ít nhất, trong khoảng thời gian này, thu hoạch của nàng cũng không uổng phí. Đối với kỳ thi huyện năm sau, nàng lại càng thêm phần chắc chắn. May mắn thay, hai vị tiên sinh đều tận tâm dạy dỗ, Vương cử nhân phụ trách sách vấn và thi phú — chính là hai phần nàng còn thiếu sót nhất.

Vị tiên sinh còn lại cũng là một cử nhân, họ Trương, tên Lạc Thạch, đảm nhiệm giảng dạy về mộc nghĩa* và tập kinh**. Bình thường nhìn có vẻ nghiêm khắc, đối xử với học trò lúc nào cũng cau mày khó chịu, nhưng thực ra lại là người có thực học thực tài.

(*Mộc nghĩa: Phân tích đạo lý và triết lý trong Nho học)

(**Tập kinh: Học và ghi nhớ kinh điển Nho giáo)

Buổi sáng hôm nay là giờ giảng của Trương cử nhân. Giang Tam Ngôn ngồi ngay ngắn lắng nghe và chép bài cẩn thận.

Nhưng giữa lúc ấy, bầu không khí học đường bỗng bị phá vỡ bởi một tràng ngáy đều đều.

Lông mày Trương Lạc Thạch lập tức nhíu chặt. Hắn không chút do dự vớ lấy cây thước dài trong tay, ném thẳng về phía nam sinh đang gục đầu trên bàn ngủ gật.

Bốp!

Một đòn chính xác!

Nam sinh kia ôm đầu kêu đau, lập tức khiến cả lớp bật cười ha hả.

"Sao có thể vô lý như vậy! Thật đúng là không thể dung thứ… Nếu không phải nhà ta nghèo, nếu không phải phụ mẫu ta không có quyền thế, thì sao ta lại phải đến cái huyện học cỏn con này, để dạy dỗ lũ gỗ mục các ngươi chứ!"

Trương Lạc Thạch như bị cơn giận làm mất lý trí, gầm lên một tiếng, sau đó đùng đùng nổi giận, sập cửa bỏ đi.

Cả lớp học lặng ngắt như tờ.

Giang Tam Ngôn ngồi ngay ngắn tại chỗ, ban đầu trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó là trầm tư, cuối cùng chỉ lắc đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ không tán đồng.

Nàng vẫn luôn cho rằng Trương tiên sinh là người có đại trí huệ, không ngờ lại là kẻ có tư tưởng hẹp hòi đến vậy.

Dẫu rằng nàng chẳng còn nhớ rõ diện mạo của mẫu thân, ngay cả hình dáng của phụ thân cũng trở nên mơ hồ, nhưng chưa bao giờ nàng oán trách.

Phụ mẫu nếu có quyền thế, dĩ nhiên có thể đem lại chút thuận lợi cho con cái. Nhưng nếu phụ mẫu không có quyền thế, thì tuyệt đối không thể lấy đó làm lý do để than thân trách phận.

Dẫu Trương tiên sinh có tài học xuất chúng, nhưng bản thân không tìm được con đường tiến thân, lại đem trách nhiệm đổ lên phụ mẫu — loại hành vi này quả thực không thể chấp nhận, càng không nên giảng dạy cho học trò trong lớp học.

Giang Tam Ngôn đứng dậy, bước lên bục giảng cao ba thước, đứng thẳng người. Phòng học vốn đang ồn ào bỗng chốc lặng như tờ. Nàng cất giọng rõ ràng:

"Những lời vừa rồi của Trương tiên sinh, tại hạ không thể đồng tình. Mong các vị đồng môn chớ nên học theo. Người sinh ra trên đời, con đường phía trước chung quy vẫn phải dựa vào chính mình mà đi. Nếu có người đỡ nâng, dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu không có ai dìu dắt, cũng phải ngẩng đầu mà bước tiếp. Không thể đem thất bại của mình đổ lỗi cho những kẻ không giúp đỡ ngươi, nhất là phụ mẫu của chúng ta."