Thư Sinh Rớt Bảng

Chương 13

Nói xong, nàng hạ đài, trở về chỗ ngồi. Trong lòng dâng lên một nỗi bối rối mơ hồ. Nàng có chút hối hận vì sự bộc trực của mình, cũng không dám nhìn phản ứng của các đồng môn. Lỡ như chỉ có mình nàng nghĩ vậy, hoặc nếu lời này truyền đến tai Trương tiên sinh, chẳng phải nàng sẽ bị đẩy vào tình thế bị cô lập sao?

"Không sai, lời của Giang đồng môn rất có lý!"

Thật hiếm thấy, Vu Tháp lại là người đầu tiên lên tiếng tán đồng.

Sau đó, những người khác cũng thi nhau góp lời, nhao nhao phê phán lời nói của Trương tiên sinh khi nãy.

Giang Tam Ngôn khẽ cúi đầu, khoé môi bất giác cong lên một nụ cười nhẹ.

Thì ra, thư sinh trong huyện học cũng không hoàn toàn là những kẻ vô tri.

Điều nàng không ngờ tới là, ngay ngày hôm sau, lời nói của nàng đã truyền khắp huyện học, tất nhiên cũng chẳng thể thoát khỏi tai của Trương Lạc Thạch.

Tiền phủ

Sương nhi đứng trong phòng tiểu thư, kể lại sự việc với giọng điệu sinh động, thậm chí còn khoa chân múa tay khi nói đến đoạn cao trào:

"Tiểu thư, người không biết đâu, vị nữ đồng sinh kia khí thế lớn biết bao, ngay cả lời của tiên sinh cũng dám phản bác!"

"Ngươi tận mắt nhìn thấy?"

Tiền Tiểu Kiều gấp lại quyển sổ sách, nhướng mày, khẽ nhíu mi. Hành động này quả thực khiến người ta nhìn nàng bằng con mắt khác xưa. Ban đầu, nàng vẫn cho rằng đó là một kẻ nhút nhát, không ngờ lại có vài phần dũng khí.

Cũng đúng, nếu không có can đảm, sao dám lấy thân nữ tử đi thi khoa cử?

Chỉ là, hành sự lỗ mãng như vậy chưa hẳn đã là điều hay. Lời này sớm muộn gì cũng đến tai Trương tiên sinh. Nếu hắn là người rộng lượng, có lẽ sẽ không chấp nhặt, nhưng nếu bụng dạ hẹp hòi, khó tránh khỏi chuyện trả đũa.

Sương nhi bị hỏi vặn, thoáng chột dạ, giọng nói cùng động tác cũng nhẹ đi vài phần:

"Nô tỳ không tận mắt nhìn thấy… nhưng các thư sinh trong huyện học đều nói vậy, hẳn là không giả đâu."

Tiền Tiểu Kiều xoay người, khẽ vỗ lên đầu nàng một cái:

"Ngươi còn phải học hỏi nhiều lắm. Lời đồn trên thế gian, ba người nhắc đến liền thành hổ*, không thể tin hoàn toàn được."

(*"Ba người nói có hổ" - ý chỉ một lời đồn được nhiều người nhắc đi nhắc lại thì sẽ thành sự thật, dù nó vốn là bịa đặt.)

"Tiểu thư nói phải, lần sau nô tỳ nhất định sẽ điều tra rõ ràng hơn!"

Sương nhi cười hì hì, tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu, lại còn đầy khí thế mà giơ nắm tay lên trước ngực vung vẩy vài cái.

Tiền Tiểu Kiều bật cười, khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: Đúng là trẻ con.

"Được rồi, theo ta ra ngoài phủ, hôm nay chúng ta đi bái phỏng một vị cao nhân."

Xe ngựa chạy suốt hơn một canh giờ, cuối cùng dừng lại bên một hồ nước.

Tiền Tiểu Kiều ra lệnh cho xa phu và gia đinh chờ tại chỗ, sau đó cùng Sương nhi một trước một sau bước tiếp về phía trước.

Ước chừng một khắc sau, hai người dừng lại trước một trang viện.

Nơi này lưng tựa núi, mặt hướng về hồ, phong cảnh hữu tình. Một trang viên không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ tọa lạc ngay giữa thiên nhiên, toát lên vẻ thanh tĩnh thoát tục.

Trên cổng chính của trang viện, có hai chữ to rõ ràng:

"Lý Viên."

Bước vào trong, cảnh vật càng trở nên an yên tĩnh lặng. Trong trang viện chỉ có lác đác vài hộ nhân gia, mỗi hộ đều xây nhà xung quanh một khu vườn lớn. Nhìn y phục của họ, có vẻ đều là gia nhân làm việc trong trang viện này.

Lúc này, một gia đinh bước lên đón tiếp. Sương nhi liền dâng bái thϊếp lên, sau đó cùng tiểu thư lặng lẽ đứng đợi.

Nàng cẩn thận quan sát bốn phía, trong lòng không khỏi thầm đoán — không biết vị cao nhân nào đang ẩn cư nơi đây, lại có thể khiến tiểu thư xem trọng đến vậy?

Ngay cả những gia nhân trong trang viện này cũng không hề đơn giản. Chẳng phải bọn họ đều đã dừng tay, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hai người các nàng hay sao?

Sương nhi hoàn toàn có lý do tin rằng, chỉ cần chủ nhân trong vườn không muốn gặp khách, những người này nhất định sẽ không chút do dự mà tiễn nàng cùng tiểu thư ra ngoài ngay lập tức.

Không bao lâu sau, người truyền tin quay lại, rồi dẫn hai người vào bên trong trang viên. Mãi đến lúc đó, những hộ nhân gia xung quanh mới trở lại công việc của mình.

Bên kia, huyện học

Từ sau hôm phản bác lời của Trương tiên sinh, Giang Tam Ngôn rõ ràng cảm nhận được xung quanh bớt đi nhiều ác ý.

Thế nhưng, điều khiến nàng để tâm không chỉ có vậy. Một chuyện khác cũng rất khác thường.

Chẳng hạn như một thư sinh trước nay chẳng có chút tiếng tăm nào — Chu Tòng Văn — bỗng nhiên thường xuyên tìm nàng thảo luận về các đề thi.

Ngay cả một kẻ chuyên đi theo Vu Tháp như chó săn — vị huynh đệ họ Từ tên Hoảng — cũng năm ba bữa lại mò đến, đặt ra những câu hỏi có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Giang Tam Ngôn hết sức cẩn thận, giữ đúng chừng mực, nghiêm túc cùng bọn họ thảo luận học vấn, ngoài ra không hề để tâm đến bất cứ chuyện gì khác.

Dẫu vậy, dù nàng đã luôn đề cao cảnh giác, nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.

Hôm đó là ngày mùng chín tháng Chạp, năm học sắp kết thúc, chỉ còn ít ngày nữa là được nghỉ Tết.

Thế nhưng ngay trước cổng huyện học, hai thư sinh trong lớp Đinh* lại công khai động thủ với nhau. Nghe nói nguyên nhân là vì… một nữ nhân.

(*Lớp Đinh: Một trong các lớp học tại huyện học, phân chia theo trình độ.)

Mãi đến khi bị gọi ra ngoài, Giang Tam Ngôn mới biết nữ nhân được nhắc đến chính là nàng, còn hai kẻ đánh nhau kia, không ai khác ngoài Chu Tòng Văn và Từ Hoảng.

"Chuyện là do hắn khinh nhờn học trò trước."

Chu Tòng Văn cúi đầu, tránh né ánh mắt của Giang Tam Ngôn và Vương cử nhân, giọng nói có chút miễn cưỡng.

Vương cử nhân nhìn hắn một lát, sau đó chuyển tầm mắt sang Từ Hoảng, nghiêm nghị hỏi:

"Ngươi nói đi, vì sao lại sinh sự?"

Từ Hoảng ôm lấy cánh tay bị thương, mặt mày đầy vẻ oan ức:

"Tiên sinh minh giám, học trò bị oan uổng! Chỉ là học trò cũng có lòng ái mộ Giang đồng môn, ngày thường khó tránh khỏi đôi ba câu lỡ lời, có nói qua rằng muốn cưới nàng làm thê tử, mong ngày sau được ân ái sum vầy… Thế mà Chu huynh đột nhiên động thủ đánh người. Tiên sinh phải làm chủ cho học trò!"