Thư Sinh Rớt Bảng

Chương 11

"Không có gì phiền phức cả. Ngươi có thể tự viết hai bản khế ước mới theo ý mình là được."

Lão quản gia âm thầm cân nhắc. Cô nương này chỉ vay học phí nửa năm, lẽ nào muốn ở huyện học sáu tháng rồi tham gia kỳ thi huyện vào năm sau? Vẫn còn quá trẻ, xem ra có phần mạo hiểm rồi.

Hắn lại nhìn về phía bóng dáng sau bình phong, thông minh mà không hỏi nhiều. Dù tiểu thư có chủ ý gì, hắn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được.

Lão quản gia nhẹ nhàng thở dài một hơi. Già rồi, phải chấp nhận thôi. Người trẻ tuổi đều có chí hướng của riêng mình, hắn cũng không còn sức để đoán suy nghĩ của họ nữa.

Giang Tam Ngôn thấy lão quản gia đồng ý, trong lòng buông lỏng không ít, trong đôi mắt sáng ngời cũng hiện lên vài phần sinh khí. Nhìn thấy sự thay đổi này, lão quản gia không khỏi liếc nhìn nàng thêm lần nữa.

Hai bản khế ước nhanh chóng được viết xong. Sau khi xác nhận không có sai sót, cả hai bên cùng ký tên. Một bên điểm chỉ, một bên đóng dấu.

Cầm bạc trong tay, cất kỹ khế ước vào ngực, Giang Tam Ngôn giương ô bước ra màn mưa, rời khỏi đại môn Tiền phủ. Trong lòng nàng không khỏi nhớ lại kiếp trước, từng có một cơ hội để nàng trở thành con rể Tiền gia. Không biết lần này sống lại, vị Tiền đại tiểu thư ấy liệu có còn muốn chìa cành ô liu* với nàng nữa không.

(*Ý chỉ đề nghị hôn sự)

Nếu có thêm một lần nữa, nàng tuyệt đối sẽ không từ chối một cách dứt khoát như vậy. Ít nhất… Ít nhất cũng phải gặp mặt một lần. Nếu hai người hợp ý nhau, việc nhập cư* vào Tiền gia cũng không phải không thể.

(*"Nhập cư" chỉ việc chàng rể ở rể tại nhà vợ.)

Nghĩ đến đây, Giang Tam Ngôn bất giác bật cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu. Chỉ vì vào Tiền phủ một lần, liền để vinh hoa phú quý làm mê muội tâm trí rồi sao? Hai nữ tử, sao có thể chứ?

Trong tiếng mưa rơi, một tiếng thở dài khe khẽ vang lên. Nàng siết chặt cán ô, sải bước nhanh hơn về nhà, không để bản thân tiếp tục chìm đắm trong những suy nghĩ viển vông.

Tại Tiền phủ

Ngay khi Giang Tam Ngôn vừa rời khỏi phòng, Tiền Tiểu Kiều cùng Sương nhi bước ra từ phía sau bình phong. Nàng nhìn theo bóng lưng gầy mảnh trong màn mưa, nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi lướt qua ánh mắt.

Vốn dĩ trong đầu nàng chỉ là một bóng dáng mơ hồ, nhưng giờ đây lại trở nên rõ nét hơn bao giờ hết. Nàng từng cho rằng đó là một người có diện mạo thông minh, nhưng không ngờ, lại có chút ngốc nghếch như vậy.

Nghĩ đến đây, khoé môi Tiền Tiểu Kiều khẽ cong lên một chút. Chỉ là, nét cười ấy còn chưa kịp hiện rõ đã lập tức biến mất.

Đầu tháng Mười Một

Sau dư âm của kỳ thi hương, các học sinh trong huyện học lần lượt trở về trường. Một số đồng sinh đỗ đạt cũng bắt đầu nhập học.

Những tiểu thư trong lớp sơ học khi tròn mười tuổi liền không còn tới học nữa. Suy cho cùng, đây cũng chỉ là một chính sách đối phó với triều đình mà thôi. Các thương hộ nể mặt huyện thái gia, gửi con gái thứ xuất của mình đến học đôi ba ngày, rồi đâu lại vào đấy.

Bởi lẽ, danh tiết của nữ tử vẫn là điều quan trọng nhất. Số mệnh của các nàng chung quy vẫn là bị nuôi dưỡng trong khuê phòng, ngày sau tìm một mối hôn sự tốt, rồi an phận làm thê tử, dạy dỗ con cái, đem cả đời giam trong hậu trạch.

Thế nhưng, điều khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cằm chính là — trong số học sinh mới năm nay lại có một nữ tử, hơn mười tuổi, hơn nữa còn là một nữ đồng sinh!

Lòng hiếu kỳ của đám người bị khơi dậy. Có kẻ lạnh lùng bàng quan, có kẻ khịt mũi coi thường, cũng có kẻ âm thầm chờ xem trò vui. Dưới vô số ánh nhìn khác nhau, Giang Tam Ngôn bước chân vào huyện học.

Học đường nơi nàng theo học chỉ có hơn mười người, đều là những đồng sinh có tên trên bảng vàng trong kỳ thi hương của Tứ huyện lần này. Một số người trong đó, nàng đã từng thấy qua trước cổng Tiền phủ.

Giờ phút này, khi thấy nàng bước vào, tất cả liền đồng loạt im bặt, trong phòng hiếm khi có được sự tĩnh lặng đến thế.

"Giang cô nương, đúng không?"

Giữa không gian yên ắng, Vu Tháp đứng dậy, tiến về phía nàng, ánh mắt chứa đựng nụ cười khó lường.

Hắn vốn không ngờ rằng sẽ có ngày được tận mắt thấy Giang Tam Ngôn — một nữ tử không biết tốt xấu, nhiều lần từ chối nhập cư vào Tiền gia. Tiền Tiểu Kiều kia thế mà lại có hứng thú với một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ đồng sinh? Thật nực cười!

Không biết hai người họ đã gặp mặt chưa? Vu Tháp chợt híp mắt, có lẽ vẫn chưa. Đời trước, khi Giang Tam Ngôn thi đỗ tú tài, Tiền gia mới bắt đầu rục rịch tung tin tuyển con rể. Hiện tại vẫn còn ba năm nữa, hẳn là vẫn còn kịp.

"Vu công tử."

Giang Tam Ngôn chắp tay, khẽ gật đầu xem như hành lễ. Nhưng không hiểu sao, nàng luôn cảm thấy ánh mắt người này có chút khác thường.

Vu Tháp phe phẩy cây quạt gấp trên tay, tựa hồ không cảm nhận được chút nào cái lạnh của tiết trời cuối thu.

Bỗng nhiên, hắn nghiêng người về phía trước, gần như chạm mũi vào Giang Tam Ngôn, chậm rãi lên tiếng:

"Giang cô nương đã có hôn phối chưa? Nếu đợi thêm ba năm nữa, ngươi đã mười chín rồi, e rằng chỉ có nước vào chùa làm ni cô mà thôi. Khoa cử vốn là chuyện của nam nhân, Vu mỗ khuyên ngươi vẫn nên nghĩ cho tương lai của mình thì hơn."