Giọng nói trong trẻo thanh khiết, vương chút âm điệu uyển chuyển, là thanh âm dễ nghe nhất mà nàng từng nghe qua. Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ ấy, kiệu mềm đã được nâng lên, dần dần đi xa.
Đến khi hoàn hồn, trên bàn đã có thêm một thỏi bạc nặng năm lạng. Nàng vội vàng đứng dậy đuổi theo để hoàn trả, nhưng đến cửa hẻm đã chẳng còn thấy bóng dáng ai.
Giang Tam Ngôn đứng nguyên tại chỗ, nhíu mày suy tư, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Một lát sau, nàng thấp giọng lẩm bẩm: "Chân nha hoàn kia hồi phục nhanh như vậy sao?"
Cuối cùng, nàng đem bạc đổi ra, chia cho Giang Tiểu Phong mỗi người hơn hai lạng. Dù gì đây cũng là tiền thu được trong thời gian hai người hợp tác, nàng không thể một mình giữ lại.
Thêm vào đó, còn đổi được hơn năm trăm văn tiền đồng, thu hoạch lần này xem như không tệ. Giang Tam Ngôn tính toán trong lòng, kỳ thi hương đã kết thúc từ lâu, trong vài ngày tới, huyện học hẳn sẽ khai giảng.
Nàng cần góp đủ mười lạng bạc để nộp học phí nửa năm. Đến lúc đó, e rằng còn phải trải qua một lần khảo hạch. Trong nhà hiện còn ba lạng cùng một trăm năm mươi văn, cộng thêm hôm nay kiếm được hai lạng hơn năm trăm năm mươi văn, tổng cộng sáu lạng bạc.
Vẫn còn thiếu bốn lạng. Không, phải nói là vẫn còn thiếu rất nhiều. Khi đó còn phải chuẩn bị lễ bái sư, bút mực giấy nghiên, áo quần, ăn uống, đi lại, tất thảy đều tốn kém.
Kiếp trước, chính vì không gom đủ học phí, cũng chẳng có bạc để thuê người bảo lãnh, nàng đã phải trì hoãn đến ba năm mới có thể tham gia kỳ thi huyện.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao, bước chân về nhà của nàng bỗng trở nên trĩu nặng.
Chỉ mong ngày mai vẫn sẽ có vận may, đáng tiếc, trời không chiều lòng người. Suốt năm ngày liền, trong Thượng Phẩm Thư Lâu chẳng có hội thơ hay văn hội nào.
Giang Tam Ngôn đứng nơi đầu hẻm, trong mắt ẩn chứa vài phần sầu lo. Huyện học còn ba ngày nữa sẽ khai giảng, e rằng lúc này các thư sinh đều đang ở nhà ôn bài, cứ chờ sung rụng thế này cũng chẳng thu được gì.
Hôm sau, tại Tiền phủ.
Sương nhi vẫn tận trách tận chức, giả vờ như vô tình, mỗi ngày đều thoả mãn lòng hiếu kỳ của tiểu thư nhà mình: "Vị nữ đồng sinh kia lại đến rồi. Tiểu nhị trong trà lâu nói nàng muốn vào huyện học đọc sách, nhưng vẫn chưa gom đủ tiền học phí, vẫn chưa kiếm được một văn nào…"
Tiền Tiểu Kiều đặt quyển sổ sách trong tay xuống, ánh mắt vô thức lướt qua giá sách bên cạnh, nhìn về một cuốn du ký. Giữa những trang sách ấy, kẹp vài mảnh giấy khiến nàng nảy sinh hứng thú.
"Sương nhi, chuẩn bị kiệu, mang theo lễ trọng, đi tìm thiếu gia. Chúng ta đến huyện học bái kiến các tiên sinh của hắn một chuyến."
Thiếu niên duy nhất đời này của Tiền gia, được ngàn vạn sủng ái – Tiền Sĩ Tài, cứ thế bị tỷ tỷ của mình xách đi, đem tất cả tiên sinh trong thư viện bái tạ một lượt. Sau đó, lại cứ thế bị nàng kéo trở về.
Hắn ngẫm lại nội dung cuộc đối thoại giữa tỷ tỷ và các tiên sinh, dường như có liên quan đến chuyện nữ tử nhập huyện học. Trong thư viện cũng có mấy nữ tử, nhưng bọn họ đều là tiểu thư danh giá, không chơi cùng đám nam sinh, cũng không thích đọc sách, cả ngày chỉ tụ tập thêu thùa, thật chẳng có gì thú vị.
Chợt, Tiền Sĩ Tài trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn bóng lưng tỷ tỷ mình đang rời đi. Không thể nào… chẳng lẽ tỷ tỷ muốn vào huyện học đọc sách?
Hắn nhớ đến những lời dặn dò hàng ngày của phụ mẫu, nhớ đến những lời khen ngợi của mọi người dành cho tỷ tỷ, bỗng chốc cảm thấy con đường trốn học sau này của mình trở nên gập ghềnh trắc trở hơn hẳn.
Tiền Sĩ Tài suy đi nghĩ lại, cuối cùng rút ra một kết luận chẳng khác nào tin dữ. Thiếu niên mười hai tuổi cúi gằm đầu, thầm than trong lòng — từ nay về sau phải cùng tỷ tỷ đọc sách rồi, cớ sao cuộc đời lại gian nan đến vậy?
Giang gia thôn
Giang Tam Ngôn đếm lại số bạc và đồng tiền trong tay, trong lòng suy nghĩ có nên tìm Giang đại bá mượn bốn lạng bạc hay không. Nhưng ý niệm này vừa lóe lên đã lập tức bị nàng bác bỏ.
Trước kia nàng từng thử rồi, bất kể là Giang đại bá hay tộc trưởng cùng hai vị tộc lão, chẳng ai chịu cho nàng mượn lấy một xu. Chỉ có Trương nãi nãi ở đối diện là đã từng cho nàng mượn một quan tiền.
Nhưng một lạng bạc chẳng khác nào muối bỏ biển, huống hồ lúc này chỉ còn hai ngày nữa, nàng cũng không muốn làm phiền Trương nãi nãi thêm lần nào nữa, miễn cho con dâu bà lại biết chuyện mà khóc lóc om sòm.
Cất kỹ số bạc trong tay, nàng ngước nhìn Giang Tiểu Nha đang vô ưu vô lo chơi đùa, trong lòng bất giác thở dài. Xem ra, chỉ có thể đợi thêm ba năm nữa thôi.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Ban ngày, cổng sân trúc vẫn luôn mở. Giang Tam Ngôn vội đứng dậy ra ngoài, liền thấy Giang Tiểu Phong mặt mày hớn hở.
"Tam Ngôn muội tử, ta mang tin tốt đến cho ngươi đây! Mau đi theo ta!"
Nửa canh giờ sau, trước cửa Tiền phủ
Giang Tam Ngôn đứng trước đại môn Tiền phủ, xung quanh đã tụ tập bảy tám người. Nàng cúi đầu nhìn khế ước vay tiền trong tay.
"Phàm là đồng sinh của Tứ huyện, nếu nhà nghèo không đủ sức nhập học huyện học, mỗi năm có thể đến Tiền phủ vay hai mươi lạng bạc làm học phí, tối đa có thể vay trong năm năm. Nếu sau năm năm vẫn không có khả năng hoàn trả, cần đến Tiền phủ làm công để trừ nợ, tận tâm tận lực, không được chểnh mảng biếng nhác, cho đến khi trả xong nợ. Nếu không sẽ trình quan xử lý."
Bên dưới còn có một số điều khoản ràng buộc hai bên, ví như số bạc này không tính lãi, người trên năm mươi tuổi không thể vay, bạc cũng chỉ có thể dùng làm học phí, v.v.
Điều này không thể nghi ngờ gì đã giúp nàng giải quyết cơn nguy cấp trước mắt. Chỉ tiếc rằng, phần lớn thư sinh dù nhà nghèo đến đâu cũng đều tự trọng, không muốn ký vào khế ước vay tiền này. Bởi vậy, trong cả Tứ huyện có đến hàng trăm đồng sinh, mà cuối cùng chỉ có chưa đầy mười người đến nhận bạc.