Thư Sinh Rớt Bảng

Chương 8

Vừa dứt lời, hắn nhìn quanh một lượt, quả nhiên nhận về một tràng vỗ tay hưởng ứng.

Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng gập quạt lại, chắp tay thi lễ, tự cho rằng bản thân đang thể hiện phong thái nho nhã của một quân tử chân chính.

Tiền Tiểu Kiều nhẹ nhàng nhếch môi cười, nhưng ý cười không hề chạm đến đáy mắt.

Khác với những khuê nữ luôn e lệ trong thâm viện, ánh mắt nàng tự do phóng khoáng, khiến dung mạo càng thêm rực rỡ, sáng ngời.

"Vu công tử quá lời rồi. Có thể thưởng thức tài hoa của các vị, đối với ta đã là một vinh hạnh lớn. Bài thơ này, không cần làm phiền công tử nhọc lòng nữa."

Vu Tháp hoàn toàn không để tâm đến lời từ chối của nàng.

Dù sao thì, có nữ nhân nào lại không thích được tán dương chứ?

Hắn phe phẩy quạt giấy, giả vờ khiêm tốn, sau đó cất giọng ngâm nga:

Huyện Tứ nhiều hồng nhan, mỹ nhân tự xưa nay.

Hỏi ai là tuyệt sắc? Thương trường nữ Gia Cát.

(Gia Cát: Chỉ Gia Cát Lượng, tượng trưng cho người trí tuệ xuất chúng.)

Bài thơ này hắn đã chuẩn bị từ lâu, tuy không thể sánh với tuyệt tác lưu truyền thiên cổ, nhưng dùng để lấy lòng nữ nhân thì đã quá dư thừa.

Đám thư sinh xung quanh đồng loạt gật đầu tán thưởng.

Tuy không phải là danh tác gì quá xuất sắc, nhưng thơ tặng nữ nhân, đó chính là vinh hạnh của nàng ta.

Vì đồng chí hướng, mọi người lại hăng hái bắt đầu thảo luận, bình phẩm, xem như một cách để tiếp tục giao lưu.

Tiền Tiểu Kiều liếc nhìn Vu Tháp, đang bị đám đông bao vây.

Thừa dịp bọn họ vẫn đang mải mê luận thơ, nàng lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Sương Nhi.

Hai chủ tớ không chút chần chừ, lặng lẽ rời khỏi trà lâu.

Lên kiệu, đi được vài bước đã đến đầu con hẻm bên cạnh.

Không hiểu sao, Tiền Tiểu Kiều đột nhiên ra lệnh:

"Đi vòng qua con hẻm này."

Sương Nhi liếc mắt một cái, nhanh chóng phát huy vai trò của một đại nha hoàn xuất sắc.

Khi đi ngang qua chỗ Giang Tam Ngôn đang viết thơ, nàng giả vờ vấp ngã:

"Tiểu thư, nô tỳ trật chân rồi! Ôi chao? Ở đây còn có thư sinh bày bàn viết thơ nữa này!"

Bàn tay đang cầm bút của Giang Tam Ngôn thoáng khựng lại.

Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc kiệu rõ ràng không hề phù hợp với khung cảnh đơn sơ của con hẻm này.

Còn có nha hoàn vừa ngã xuống đất, trên người ăn mặc vô cùng tinh tế, đủ thấy người ngồi trong kiệu không phải phú thì cũng là quý.

Chỉ nhìn thoáng qua vài lần, nàng liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cũng không có ý định ra tay giúp đỡ.

Một là, hiện tại nàng đang giả trang nam tử, nếu tự tiện tiến lên, có thể sẽ gây tổn hại đến danh tiết của nữ nhân nhà người ta.

Hai là, hai bên kiệu có đến bốn tên gia đinh hộ tống, giúp đỡ chủ tử là trách nhiệm của bọn họ, nào có chuyện để một người xa lạ như nàng xen vào?

Đám gia đinh đứng cạnh kiệu có chút do dự, nhưng thấy tiểu thư không lên tiếng, rốt cuộc vẫn cúi người đỡ đại nha hoàn dậy.

Nào ngờ, họ liền nhận được một ánh mắt đầy giận dữ của Sương Nhi.

Tên gia đinh lập tức thu tay lại, cảm thấy hết sức quen thuộc với tình huống này – lại là một màn kịch diễn có chủ đích.

Sương Nhi "bất mãn" trừng mắt liếc qua đám gia đinh không có mắt nhìn, sau đó tự mình vịn vào kiệu đứng dậy.

Đã diễn kịch thì phải diễn cho tròn vai.

Thấy tiểu thư không ngăn cản, nàng hiểu ngay rằng mình có thể tiếp tục.

"Thư sinh, thơ của ngươi giá bao nhiêu một bài?"

"Hai mươi văn."

Giang Tam Ngôn hoàn toàn không biết giá đã tăng lên năm mươi văn, nên chỉ báo giá lúc đầu.

"Tiểu thư nhà ta và Tiền đại tiểu thư là bạn thân khuê phòng, muốn tặng nàng một bài thơ. Viết một bài có chủ đề về mùa thu đi, nhớ viết thật hay, thật dụng tâm vào."

Sương Nhi cố ý lê chân bước đến, vịn tay lên bàn gỗ, ánh mắt chăm chú nhìn vào đầu bút lông của Giang Tam Ngôn, cố gắng ép nữ đồng sinh này phải viết ra một bài thơ hay nhất.

Tiền đại tiểu thư?

Giang Tam Ngôn không cần suy nghĩ cũng biết đó là ai.

Trong một huyện Tứ rộng lớn này, người có thể ngang nhiên xưng là "Tiền gia đại tiểu thư", ngoài nhân vật kia, còn có ai khác?

Đáng tiếc, nàng chưa từng gặp mặt, ấn tượng ít ỏi chỉ đến từ những lời đồn bên ngoài.

Kinh thương có đạo, thủ đoạn cay nghiệt, không theo quy củ, hồng nhan họa thủy…

Từng mảnh ghép từ những lời mô tả tạo nên hình ảnh một nữ tử hoàn toàn khác biệt.

Nàng hơi nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát.

Ngay lúc tâm tư xoay chuyển, trên giấy đã xuất hiện một câu thơ ngắn gọn:

"Hoa nở nơi thâm cốc, chỉ vào lòng thu phong."

"Tại hạ tài hèn học kém, chỉ có thể viết hai câu đơn giản, xin tặng tiểu thư."

Giang Tam Ngôn đặt bút xuống.

Nàng chưa từng gặp Tiền đại tiểu thư, lại càng không hiểu rõ con người nàng ấy.

Có câu "đạo thính đồ thuyết, bất khả tận tín" (chuyện nghe từ người khác, không thể hoàn toàn tin tưởng), nàng cũng không thích tùy tiện định nghĩa về một ai đó.

Một nữ tử tung hoành thương trường, không hề thua kém nam nhân.

Kiếp trước, nàng ấy còn dám chủ động cầu hôn một nữ nhân, muốn thu nàng vào ở rể.

Nghĩ đến điều này, nàng khẽ cụp mắt, thầm suy đoán:

"Có lẽ đó là một nữ tử dám yêu, dám hận, sáng rực như ánh nắng giữa trời thu."

Bất chấp ánh mắt thế tục, sống phóng khoáng tự tại, tựa lan quý nơi khe núi sâu, chẳng cần người khác đến thưởng thức, tự nhiên sẽ gặp được cơn gió thu thấu hiểu nàng.

Sương nhi nhặt lấy mảnh giấy bị xé rách, trong lòng không khỏi cảm thấy keo kiệt. Nàng hé môi, định khuyên đối phương cố gắng thêm chút nữa, viết trọn vẹn một bài thơ. Thế nhưng khi nhìn người kia đã cất bút, nàng khẽ nhíu mày, xoay người đem mảnh giấy đưa cho tiểu thư nhà mình.

Giang Tam Ngôn thấy các nàng thu lấy bài thơ mà vẫn chưa rời đi, liễn kiệu vẫn yên ổn dừng trước mặt, trong lòng sinh nghi liền ngước nhìn. Vừa vặn nghe thấy một tiếng "Thưởng".