Người Đẹp Mỏng Manh Xuống Núi, Được Đại Lão Sủng Như Báu Vật

Chương 9: Dì à, dì thật chu đáo

Nhiều năm như vậy, không phải chưa từng nghe ai chúc bình an, nhưng chưa lần nào có sự chân thành nghiêm túc như Cảnh Ngôn Chi lúc này.

Quay đầu xe xuống núi, Chu Duật khẽ nhướng mày.

Bình an ư? Hy vọng là vậy.

Reng reng reng…

“Bạch tiên sinh.”

“Vẫn chưa đến à?”

Chu Duật đạp chân ga: “Vừa mới đưa một người.”

Bạch Kỳ An không quan tâm chuyện riêng của anh ta, định cúp máy thì chợt nghe thấy.

“Cảnh Ngôn Chi ở chùa Bích Sơn.”

“……”

Sự im lặng kéo dài, Chu Duật còn liếc nhìn điện thoại, xem thử có bị cúp chưa.

“…Biết rồi.” Sau đó lập tức cúp máy.

Chu Duật chậc chậc một tiếng, thật thần kỳ.

Anh ta tiếp tục nhấn ga, tiện tay gọi một cú điện thoại, bảo người bên dưới lựa chọn xem hôm nay ai sẽ là cục cưng nội gián xui xẻo tiếp theo.



Bên ngoài nhà họ Cảnh, Cảnh Ngôn Chi nhìn cánh cửa đóng chặt, cười giễu cợt, sau đó không chút do dự nhấn chuông.

Nhấn liên tục, nhấn không ngừng.

Như thể vừa có được một món đồ chơi thú vị.

Quả thực rất vui, lại không tốn sức, cứ nhấn mà không buông tay.

“Ây da, đại thiếu gia về rồi à, tôi mở cửa ngay đây.”

Cảnh Ngôn Chi không để ý, vẫn tiếp tục nghịch chuông cửa.

Trong biệt thự, Cảnh Mộc Thừa vừa mới ngủ dậy, ôm đầu vì say rượu, một chân đá văng ghế ăn: “Mẹ kiếp, thằng thần kinh nào nhấn chuông mãi thế?”

Cậu ta vẫn chưa biết tin Cảnh Ngôn Chi trở về.

Cánh cửa bị đóng là do lệnh của Phương Lệ Lệ, bà ta cố ý khiến đứa con hoang kia mất mặt, không ngờ lại làm tổn thương cả bộ não yếu ớt của con trai mình.

“Sao vậy, Thừa Thừa, đau đầu à? Đám người vô dụng này còn không mau đi ngăn nó lại?”

Phương Lệ Lệ đau lòng kéo Cảnh Mộc Thừa, tức giận quát đám người hầu trong nhà.

Cảnh Mộc Thừa bực bội đẩy bà ra, lớn tiếng: “Mẹ, ngoài cửa là thằng ngu nào thế?”

Phương Lệ Lệ không để ý đến thái độ của con trai, nghiến răng nói: “Là cái thứ tiện chủng đó!”

“Ai?”

“Cảnh Ngôn Chi!”

Cảnh Mộc Thừa lập tức bỏ tay đang ôm đầu xuống, kinh ngạc nhìn mẹ mình: “Cảnh Ngôn Chi!? Không phải nó đã thành người thực vật rồi sao?”

Phương Lệ Lệ vừa định nói thì từ cửa truyền đến một giọng nói.

“Không như ý cậu mong muốn, tôi tỉnh rồi.”

Mẹ con họ đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cảnh Ngôn Chi khoác một bộ áo vải giản dị dưới ánh nắng xuân. Dáng người mảnh mai, gầy yếu nhưng sống lưng lại thẳng tắp. Ngũ quan ôn hòa, ánh mắt bình thản tựa gió thoảng mây trôi, những sợi tóc lòa xòa trước trán khẽ lay động theo gió.

Thân hình cao ráo, khí chất trong trẻo lạnh lùng.

Toàn thân toát lên vẻ điềm đạm, thoát tục.

Cảnh Ngôn Chi không liếc nhìn hai mẹ con họ lấy một lần, chỉ nhẹ nhàng đảo mắt nhìn quanh căn nhà. Mười ba năm trôi qua, đổi thay đâu chỉ có con người.

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía một người đàn ông mặc áo ghi-lê: “Chuẩn bị bữa ăn cho tôi, tôi đói rồi.”

Nói xong liền tự nhiên ngồi xuống ghế sofa – vị trí mà Cảnh Phủ An thường ngồi.

Phương Lệ Lệ là người lấy lại tinh thần trước Cảnh Mộc Thừa, khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Cảnh Ngôn Chi ngày càng giống chồng mình hồi trẻ, bà ta tức đến mức suýt nghiến nát răng.

Nhưng bây giờ chưa thể manh động, bà ta vẫn chưa rõ thái độ của Cảnh Phổ An, cần phải quan sát thêm.

Bà ta lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười, bước đến nói: “Ngôn Chi à, thật sự là con sao? Con tỉnh lại từ khi nào vậy? Sao không báo trước cho gia đình một tiếng? Nếu biết con tỉnh, dì nhất định sẽ cho người đón con về nhà.”

Cảnh Ngôn Chi nhìn khuôn mặt giả tạo của bà ta, so với dáng vẻ hung ác trong giấc mơ, cứ như hai nhân cách khác nhau.

Cậu không nói gì, chỉ tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Cơ thể quá yếu, sau một hành trình dài đã kiệt sức, cậu chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.

Nhưng đáng tiếc, sự trở về của cậu chẳng khác nào một quả bom rơi xuống biển, khiến lũ cá chết, tôm nát điên cuồng vùng vẫy.

"Anh bị bệnh à? Về thì về, bấm chuông làm gì, muốn khoe bộ dạng vô dụng của mình chắc?"

Tên cặn bã vẫn như ngày nào, ác quỷ dám đẩy người đến chết khi mới 5 tuổi, bao nhiêu năm trôi qua vẫn chẳng thay đổi.

Cảnh Ngôn Chi không có sức đáp lời cậu ta, quay lại thấy quản gia vẫn không nghe theo lời dặn của mình, bèn nghiêng người cầm lấy điện thoại bàn trong nhà rồi bắt đầu bấm số.

Số điện thoại của Cảnh Phủ An, trước khi xuống núi cậu đã ghi nhớ kỹ.

Phương Lệ Lệ nhíu mày nhìn hành động của cậu đầy khó hiểu, đến cả giả vờ trách mắng con trai để giữ thể diện cũng quên mất.

Cảnh Mộc Thừa thấy cậu không để ý đến mình, cơn giận càng dâng cao: "Mày bị điếc à? Không nghe thấy tao đang nói chuyện với mày sao?"

Điện thoại kết nối.

"Alo?"

Yết hầu Cảnh Ngôn Chi lăn lăn, nhưng tiếng gọi vẫn không thể cất lên: "Tôi là Cảnh Ngôn Chi."

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.

Lúc này Cảnh Mộc Thừa đã nổi giận đùng đùng, định lao đến dạy cho Cảnh Ngôn Chi một bài học.

"Đồ ngu! Mày dám phớt lờ tao à? Tao gϊếŧ mày chết có tin không?"

"Mộc Thừa!" Phương Lệ Lệ nhận ra có điều không ổn, muốn ngăn con trai lại nhưng đã không kịp.

"Láo xược!" Giọng quát từ đầu dây bên kia vọng ra, cuối cùng Cảnh Phủ An cũng tìm được nơi để trút bỏ cơn tức giận.

"Đưa điện thoại cho nó, để xem nó muốn gϊếŧ ai!"

Cảnh Ngôn Chi khẽ nhếch môi cười lạnh, giả bộ cái gì chứ.

"Tôi muốn ăn cơm."

"Cái gì?" Cảnh Phủ An nhíu mày.

"Tôi vừa nói tôi muốn ăn cơm, nhưng trong nhà này không ai để ý đến tôi cả."

Cảnh Ngôn Chi bình tĩnh nói ra sự thật.

Phương Lệ Lệ lập tức hoảng sợ đứng bật dậy: "Không có! Không có chuyện đó! Ngôn Chi, con nói gì thế! Dì sẽ đi chuẩn bị ngay!"

Quản gia, ngay từ khi Cảnh Ngôn Chi nói muốn ăn cơm, đã toát hết mồ hôi lạnh.

Không phải chưa từng làm việc trong gia tộc hào môn, nhưng bình thường, những người như Cảnh Ngôn Chi sẽ tự mình nhẫn nhịn giải quyết. Không ngờ cậu lại không thèm nể mặt ai, xé rách bộ mặt giả tạo của họ ngay lập tức.

Cả nhà họ Cảnh, ngoại trừ Cảnh Ngôn Chi, tất cả đều hoảng loạn, bao gồm cả Cảnh Mộc Thừa, kẻ vừa nãy còn hống hách quát tháo.

Cảnh Ngôn Chi thực sự quá suy yếu, cậu nắm lấy điện thoại, tiếp tục đưa ra yêu cầu: "Còn nữa, phòng tôi phải được dọn dẹp sạch sẽ. Ăn xong tôi muốn ngủ. Tôi cần đồ vệ sinh cá nhân và quần áo."

Cảnh Phủ An vẫn trầm mặc.

Phương Lệ Lệ vội vàng chen vào: "Có hết, có hết! Dì đã chuẩn bị sẵn rồi!"

Cảnh Ngôn Chi nghiêng đầu nhìn bà ta, khuôn mặt bình thản, nhưng lời nói lại khiến Phương Lệ Lệ phải toát mồ hôi hột: "Vậy à? Chuẩn bị cả màn ra oai luôn? Khóa cổng không cho tôi vào? Sợ tôi là trộm à? Dì à, dì chu đáo quá rồi."

“Không, không, không phải đâu, Ngôn Chi, con hiểu lầm rồi! Sao dì có thể không cho con vào chứ? Chắc là do người giúp việc vô tình ấn nhầm nút đóng cửa thôi! Con yên tâm, dì nhất định sẽ cho con một lời giải thích!”

Phương Lệ Lệ thậm chí chẳng có chút dáng vẻ của bậc trưởng bối, vội vàng đứng bên điện thoại giải thích, sợ Cảnh Phủ An sẽ biết được tâm địa độc ác của bà ta.

Cảnh Ngôn Chi tựa lưng vào ghế sofa, như đang xem thằng hề nhảy nhót.

“Được rồi! Nghỉ ngơi trước đi, tối về rồi nói sau.”

Cảnh Phủ An trầm giọng nói xong liền tắt máy.

Âm thanh từ loa nghe đủ lớn để Phương Lệ Lệ và Cảnh Mộc Thừa đều nghe thấy, khiến họ tạm thời thả lỏng, nhưng trái tim vẫn thấp thỏm bất an.

Điện thoại còn chưa đặt xuống, tiếng tút tút vẫn vang vọng, quản gia tinh ý tiến lên, định nhận lấy điện thoại từ tay Cảnh Ngôn Chi: “Đại thiếu gia?”

Cảnh Ngôn Chi mở mắt, vẻ mặt bình thản: “Tôi là thiếu gia sao?”

Quản gia lạnh sống lưng: “Cậu là đại thiếu gia.”

Cảnh Ngôn Chi ném mạnh điện thoại xuống bàn ăn phía sau Cảnh Mộc Thừa: “Vậy ông đoán xem, nếu tôi đập vỡ điện thoại, Cảnh Tổng có đánh chết tôi không?”

Quản gia suýt thì quỳ xuống.