Người Đẹp Mỏng Manh Xuống Núi, Được Đại Lão Sủng Như Báu Vật

Chương 8.2

"Anh sao rồi?" Cô gái cất điện thoại, chen lại bên cạnh lo lắng đỡ lấy cậu.

"Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn em." Cảnh Ngôn Chi trịnh trọng nói lời cảm tạ.

Cô gái vừa rồi còn bừng bừng khí thế, giờ lại có chút ngại ngùng chớp mắt: "Ài có gì đâu. Em chỉ không chịu nổi cảnh bắt nạt kẻ yếu thôi. Anh yên tâm, em sẽ gửi video cho anh, cần làm chứng thì em cũng giúp."

Cảnh Ngôn Chi khẽ cười, gật đầu: "Được."

Cậu không phải kiểu người tốt bụng vô cớ, chỉ là thể trạng yếu đuối. Những ác ý vô duyên vô cớ này, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Lần sau quay lại chùa Bích Sơn, cậu nhất định sẽ tự tay thắp một ngọn đèn trường minh cho cô bé, cầu chúc cô bé cả đời vui vẻ không lo.

Cảnh Ngôn Chi không có điện thoại, tiền đi đường đều là tiền mặt và tiền xu, kèm theo một chiếc thẻ ngân hàng với số tiền còn sót lại.

Cậu không cần, nhưng Vô Vị nói không bao nhiêu, đó chỉ là chút ít tiền để về nhà.

Cảnh Ngôn Chi hiểu, bọn họ lo cậu không nơi nương tựa, thậm chí không có nổi tiền về nhà.

Không muốn họ lo lắng, chi bằng cứ giữ cẩn thận vậy.

Cô gái nhỏ không làm cậu khó xử, lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy ghi chú, viết số điện thoại rồi đưa cho cậu.

Cảnh Ngôn Chi nhận lấy, cất kỹ.

Xe dừng lại, cô gái vẫy tay chào tạm biệt, tung tăng nhảy nhót rời đi, hòa vào dòng người.

Cảnh Ngôn Chi nhìn theo bóng lưng cô, khẽ lẩm bẩm: "Tạm biệt, hy vọng sẽ gặp lại."

"Anh ơi, qua đây nè."

Một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy tay cậu, kéo về phía hàng ghế sau.

Một người phụ nữ trẻ mỉm cười gật đầu, vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

Cảnh Ngôn Chi cũng mỉm cười đáp lại, nhẹ nhàng bước tới.

Bé con không chịu ở chỗ mẹ, mà ngoan ngoãn dựa vào lòng cậu, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay nhỏ vẫn không chịu buông.

"Bé con, qua đây với mẹ nào, để anh nghỉ ngơi một chút."

"Không muốn đâu, anh trai thơm thơm."

Cảnh Ngôn Chi khẽ cong ngón tay ngoắc lấy bàn tay nhỏ bé kia, nhẹ giọng đáp: "Không sao, anh đỡ hơn nhiều rồi."

Người phụ nữ mỉm cười áy náy, không biết là vì vừa rồi không ra tay giúp đỡ, hay vì hiện tại con mình quấy rầy người khác.

Nhưng lý do gì cũng không quan trọng, quan trọng là thế giới này luôn có cả thiện ý và ác ý cùng tồn tại.

Trong xe, sau trận ồn ào lúc nãy, một số hành khách đã lần lượt đi xuống, không gian dần yên tĩnh trở lại.

Biệt thự nhà họ Cảnh nằm ở vùng ngoại ô, hoàn toàn đối lập với hướng đi của chùa Bích Sơn.

Cảnh Ngôn Chi gần như đã băng qua cả một thành phố để đến được điểm cuối.

Điều tệ nhất là, biệt thự nằm lưng chừng núi, nhưng trạm xe buýt lại ở dưới chân núi. Cậu nhìn con đường núi dài dằng dặc phía trước, lặng lẽ thở dài.

Cơ thể này, làm sao đi lên đây.

Nhà họ Cảnh vẫn là căn nhà trước kia. Cảnh Ngôn Chi 9 tuổi đã có ký ức, vẫn còn nhớ địa chỉ nhà, chỉ là nơi đó không phải nhà của cậu.

Cậu không có nhà.

“Bíp——”

Tiếng còi xe chói tai vang lên, người đang ngồi trên ghế trạm xe buýt ngẩng đầu nhìn lại.

Chu Duật ngồi ở ghế lái, thò đầu ra: “Xuống núi rồi à?”

Cảnh Ngôn Chi gật đầu.

“Đi đâu?”

“Nhà họ Cảnh.”

Chu Duật rít một hơi thuốc, ngước nhìn đồi núi, rồi cúi đầu đối diện ánh mắt của Cảnh Ngôn Chi. Hai người im lặng không nói gì.

Một lát sau, Chu Duật dập tắt điếu thuốc: “Đưa cậu đi nhé?”

Thật ra chỉ là một câu hỏi mang tính khách sáo, dựa vào những lần tiếp xúc với Cảnh Ngôn Chi trên núi, anh ta không nghĩ cậu là người thích làm phiền người khác.

Anh ta cúi đầu, khởi động xe, chuẩn bị rời đi về công ty.

“Được, làm phiền anh rồi.”

Hả?

Chu Duật ngạc nhiên quay đầu lại.

Cảnh Ngôn Chi kiên định gật đầu: “Cảm ơn anh, anh thật tốt.”

Chu Duật: … Cảm ơn cậu nhé.

Xe dừng lại bên ngoài biệt thự nhà họ Cảnh, Cảnh Ngôn Chi tháo dây an toàn, lần nữa cảm ơn: “Cảm ơn anh.”

Chu Duật không lên tiếng, chỉ vẫy tay thay lời tạm biệt.

Vừa mở cửa xe định xuống, Cảnh Ngôn Chi lại lấy từ trong túi ra một lá bùa bình an: “Tôi chẳng có gì cả, chúc anh bình an.”

Chu Dự rũ mắt nhìn tấm bùa màu vàng, suy nghĩ một chút rồi đưa tay nhận lấy: “Được.”