Người Đẹp Mỏng Manh Xuống Núi, Được Đại Lão Sủng Như Báu Vật

Chương 2.2

Cánh cửa gỗ bất ngờ bị đẩy mạnh, Tĩnh Ngữ không đứng vững, bổ nhào thẳng vào l*иg ngực ai đó.

May mà người mở cửa chân trụ vững chắc, giữ được thể diện cho cả hai.

Vô Vị nhận ra tình huống không ổn, nhưng đã không kịp nữa. Y vội bước lên, kéo Tĩnh Ngữ dậy, đồng thời cúi đầu xin lỗi người trước mặt.

“Xin lỗi, thằng bé không cố ý.”

Thân phận đối phương quá lớn, Vô Vị không ngờ họ lại cẩn thận đến mức này, nên không dám dây vào.

Người mở cửa, Chu Duật lại chẳng mấy bận tâm cười cười, tựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực: “Bé con, không ai dạy cậu không được nhìn lén qua khe cửa à?”

Tĩnh Ngữ vẫn còn đang âm thầm oán trách ngực đối phương cứng quá, đập vào đau cả não thì nghe thấy câu hỏi liền sững người.

Chết rồi, nhắm thẳng vào mình rồi!

“Sao thế? Không định biện minh một chút à?” Chu Duật nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn cả bọn.

Tĩnh An run rẩy không ngừng.

Tĩnh Ngữ muốn khóc nhưng không ra nước mắt.

Còn Vô Vị…

Vô Vị đành gánh vác trách nhiệm, gượng gạo mỉm cười giải thích: “Xin lỗi, cậu ấy còn nhỏ, chỉ là…”

Chỉ là cái gì đây…

“Chỉ là muốn hỏi, các anh có ăn cơm không!”

Tĩnh Ngữ nhắm mắt hét lên một câu, khiến trụ trì giật mình đến mức làm vỡ tan một chén trà.

“Ha ha, ha ha!”

Cứ tưởng y đang cười, nhưng thực ra trong lòng đã mắng Tĩnh Ngữ không chừa từ nào.

Cái đồ ngốc này! Muốn chết hả, hét bậy cái gì vậy!

“A Duật.”

Giọng nói bình tĩnh, không chút cảm xúc, vang lên. Nhưng áp lực đè nén lập tức tràn ngập khắp không gian.

Chu Duật ở cửa bếp lập tức xoay người, nhanh chóng quay lại bên cạnh người đàn ông.

Vừa rồi còn kiểu phóng túng bất cần đời, thoắt cái đã chuyển thành lạnh lùng, nghiêm nghị.

Tĩnh Ngữ kinh ngạc nhìn bóng lưng người đàn ông, thật đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng!

Người đàn ông bên bàn cầm lên một tách trà, nhàn nhạt nói: “Nếu quý chùa có thành ý như vậy, vậy thì bữa tối đành làm phiền rồi.”

Hả?

Trụ trì vẫn giữ vẻ cười nói ôn hòa: “Đương nhiên, đương nhiên, việc nên làm.”

Ánh mắt lại sắc như dao ném về phía Tĩnh Ngữ, đứa nhỏ thúi, đều tại con cả!

Tội đồ gây chuyện co rúm lại sau lưng Vô Vị, miệng lẩm bẩm: “Không thấy mình, không thấy mình, không thấy mình..”

Khóe miệng Vô Vị giật giật không kiểm soát được.

“Được rồi, đi nấu cơm đi. Cảnh Ngôn Chi còn phải uống thuốc, không thể để đói quá lâu.”

Ban đêm buông xuống, chùa chiền yên tĩnh không một ngọn gió, ngoại trừ tiếng thái rau vang lên, không còn âm thanh nào khác.

Tại sân sau, Cảnh Ngôn Chi tựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.

Cơ thể ngủ say mười mấy năm, không chịu nổi chút gió táp mưa sa nào.

Lúc nãy đứng ngoài sân quá lâu, cộng thêm nghĩ đến giấc mơ đó khiến cậu hao tổn tâm trí.

Giờ phút này, cậu thật sự kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.

Trụ trì hiểu đôi chút về y thuật, sau khi cậu tỉnh lại đã bắt mạch cho cậu.

Nguyên văn lời ngài nói là: Loại bệnh này quan trọng nhất là điều dưỡng, phải dùng những thứ tốt nhất để bồi bổ, phải nuôi dưỡng như lá ngọc cành vàng.

Hơn mười mấy năm nay, mỗi ngày chỉ cho uống chút thức ăn lỏng và thuốc để can thiệp, chắc chắn các cơ quan nội tạng đã bị hư hao.

Cho nên, không có cách nào khác, chỉ có thể dưỡng.

Nhưng một đứa con bị bỏ rơi, ai sẽ nuôi dưỡng đây?

Nếu không phải vì hộ khẩu chưa bị xóa, e rằng trên đời này, đã sớm không còn người tên Cảnh Ngôn Chi nữa.

Haizz…

Thở dài một hơi, gió nhẹ khẽ thổi.

“Sư huynh, có thể dùng cơm rồi.”

Vô Vị đứng dưới hành lang, tay bưng khay đồ ăn, lên tiếng thông báo cho người trong sân một tiếng.

Hai bạn nhỏ trong phòng bếp bị dọa, lén lút cầm bánh bao tự mình gặm.

Trụ trì mỉm cười gật đầu, ôn tồn hỏi: “Cậu Bạch, cậu muốn dùng cơm tại đây hay về phòng?”

“Ở đây đi.” Người đàn ông trả lời, lời lẽ ngắn gọn, súc tích, tích chữ như vàng.

Chu Duật tự giác bước lên, định nhận lấy khay thức ăn trong tay Vô Vị.

“Để tôi.”

“Ơ…”

"Sao vậy?"

Vô Vị vẻ mặt khó xử: “Đây không phải phần cơm của các vị.”

Cậu cũng tự giác thật đấy!

Chu Duật: ???