“Xin lỗi, đây là phần ăn của người khác, các món khác đều ở trong bếp.”
Muốn ăn thì tự đi lấy, không lẽ còn muốn cơm đút tận miệng?
Vô Vị mỉm cười nhạt.
Chu Duật thực sự khâm phục người trong chùa này, chưa từng thấy ai ở trước mặt anh ta mà lại vô tư không biết điều đến vậy.
Đừng nói đến danh tiếng của tiên sinh nhà anh ta, chỉ riêng cái tên "Diêm La" của hắn cũng đủ khiến nhiều người run sợ.
Thế mà ở đây, từ trên xuống dưới, chẳng ai thèm để tâm, lại còn liên tục thách thức giới hạn của họ.
Chu Duật không buông tay khỏi khay thức ăn, khẽ tặc lưỡi, cúi đầu nhìn mâm thức ăn tinh xảo trước mắt, cơn hứng thú chiếm đoạt càng trỗi dậy mạnh mẽ.
"Cái này đưa tôi, cậu đi chuẩn bị lại."
Vô Vị một lời khó nói hết: “…”
Cơm dành cho người bệnh cũng đi giành? Quá là vô nhân đạo…
Tĩnh An và Tĩnh Ngữ đứng bên âm thầm gặm bánh bao, trong lòng cổ vũ cho sư thúc: Cố lên! Đừng đưa cho anh ta!
“Xin lỗi, cái này thật sự không được!”
“Gì? Cậu đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi đấy à?” Chu Duật bật cười vì tức giận.
Sống gần 30 năm, tuy không phải lần đầu gặp người cứng đầu đến mức này, nhưng vẫn khiến anh ta khá kinh ngạc.
Đừng hỏi mấy kẻ cứng đầu trước đây làm gì, vì có lẽ chúng đã đầu thai vài kiếp rồi.
Vô Vị không hiểu nổi suy nghĩ của anh ta, tại sao lại nhất quyết đòi ăn phần cơm thanh đạm của người khác.
“Thật sự rất xin lỗi, phần cơm này là dành riêng cho vị thí chủ ở sân sau.”
Chắc giờ nghe hiểu rồi chứ, người ta đã trả tiền rồi đấy đại ca à!
Chu Duật thật sự không hiểu, từ khi 18 tuổi theo Bạch tiên sinh đến giờ, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải kẻ ngang ngược như thế này.
“Được, được lắm, tôi không tin là mình không giành được!”
Vừa nói, anh ta vừa định trực tiếp cướp, chẳng buồn phí lời với người không biết điều.
Trụ trì vẫn giữ nụ cười trên môi, liếc nhìn người đàn ông ngồi bên bàn. Thấy tình hình ngày càng căng thẳng, người đàn ông kia vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trụ trì đành phải mở lời.
“Tĩnh Ngữ, mang cơm ra đi.”
“Chu thí chủ, phần cơm đó là cơm bệnh nhân của Ngôn Chi, bên trong có rất nhiều dược liệu, không phù hợp cho người khác.”
Nghe đến đây, Chu Duật mới dừng động tác.
Tĩnh Ngữ từ phòng bếp đi ra, đặt khay thức ăn lên bàn một cách vội vàng, rồi quay đầu chạy đi ngay.
Má ơi, người đàn ông kia thật đáng sợ.
Ngôn Chi...
Đứa trẻ dưới gốc cây nhân duyên kia, ôn hòa như ngọc, dung mạo thanh tú.
Người đàn ông liếc nhìn trụ trì đang điềm nhiên như không, đôi môi khẽ mở: “A Duật.”
Chu Duật lập tức buông tay, hừ nhẹ một tiếng, quay lại sắp xếp thức ăn lên bàn.
Vô Vị âm thầm trợn mắt: Hứ, cái gì mà hứ!
Bước chân vội vã đi về sân sau.
“Ngôn Chi, ăn cơm thôi!”
Cảnh Ngôn Chi mở mắt, mỉm cười với Vô Vị: “Cảm ơn Vô Vị sư phụ.”
“Đừng khách sáo, mau đến ăn đi, để lâu cơm sẽ nguội mất.”
Sức khỏe Cảnh Ngôn Chi không tốt, không thể ăn đồ có hơi lạnh. Vô Vị bước đến đỡ cậu dậy, dìu đến bàn.
“Trước tiên uống bát canh thuốc này đi.”
“Cảm ơn.”
Có lẽ do tình trạng cơ thể, hoặc do được giáo dưỡng từ nhỏ, phong thái khi ăn của Cảnh Ngôn Chi rất nhã nhặn.
Thoạt nhìn trông thật ngon miệng, cảnh đẹp ý vui.
Vô Vị dịu dàng nhìn cậu một hồi, trong lòng lại thoáng buồn bã.
Người tốt như vậy, nhưng lại chẳng có được một kết cục tốt đẹp.
Tình trạng của cậu, người trong chùa ai cũng biết rõ. Nếu không có dược liệu quý hiếm và danh y chữa trị, e rằng tuổi thọ chỉ còn vài năm.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cảnh Ngôn Chi, Vô Vị âm thầm thở dài, mới 21 tuổi.
Cái tuổi tươi đẹp nhất đời người, vậy mà lại phải giam cầm tại nơi này.
Về những người ở sân trước, cả Cảnh Ngôn Chi lẫn Vô Vị đều không nhắc đến.
Cũng như mọi khi, đợi cậu ăn xong, Vô Vị khẽ sờ vào trán cậu kiểm tra nhiệt độ, sau đó bưng khay thức ăn rời đi.
Bước qua ngưỡng cửa, Vô Vị nhìn bóng dáng trong phòng, thì thầm khẽ: “Phật ơi, người nói sẽ phổ độ chúng sinh, vậy đứa trẻ này nên làm thế nào đây?”