Trong sân, thầy trụ trì lễ độ mời người đàn ông ngồi xuống.
“Chùa miếu thanh tịnh, chẳng biết trà thô nơi núi rừng này ngài có quen uống không.”
Ý trong lời nói là, dù muốn tốt hơn cũng không có đâu!
Người đàn ông mặt lạnh lùng, không biểu lộ hỉ nộ, yên lặng ngồi xuống, chẳng chút chê bai dù đó chỉ là một chiếc ghế đá.
Trụ trì không lấy làm ngạc nhiên, mỉm cười, cúi đầu bày ra bộ đồ trà đạo trên bàn.
Phía sau người đàn ông, Chu Duật liếc mắt quan sát xung quanh vài lần, sau đó nhận được chỉ thị, tiến đến cổng chùa.
Vài vị nhà sư ít ỏi trong chùa vẫn bận rộn với công việc trong tay, hoàn toàn không biết rằng từ ba nghìn bậc thang đi xuống đến xung quanh ngôi chùa, đã được bao phủ bởi vô số người mặc đồ đen.
Hành động của bọn họ đều nằm trong tầm giám sát.
Bao gồm cả Cảnh Ngôn Chi, người vừa nằm xuống giường.
Chu Duật gõ nhẹ lên tai nghe ra hiệu mọi người đề cao cảnh giác, còn bản thân thì tựa vào cổng chùa, châm một điếu thuốc, nhả khói phì phèo, hoàn toàn không để tâm liệu có xúc phạm gì hay không.
Những kẻ kiếm sống bằng công việc này đã gϊếŧ chóc vô số, nếu thực sự để tâm đến mấy chuyện này thì chẳng khác gì một chuyện cười.
Trong sân, mọi người yên lặng không nói gì. Ngoài trừ vị trụ trì vẫn bình thản chơi đùa với ấm trà, các nhà sư còn lại đều thấp thỏm bất an.
Chùa Bích Sơn vốn là một ngôi chùa hoang phế, bình thường hiếm thấy bóng dáng du khách. Nếu không nhờ Cảnh Ngôn Chi, có lẽ nơi này đã sớm đóng cửa.
Tuy nói năm đó nhà họ Cảnh đã bỏ mặc Cảnh Ngôn Chi ở đây, để lại một khoản tiền, nhiều năm qua chưa từng hỏi thăm một lời.
Dựa vào số tiền đó, bọn họ có thể duy trì thêm mười năm nữa, chỉ là cần sống tiết kiệm hơn một chút mà thôi.
Trong bếp, Tĩnh An lẩm bẩm: “Nói không chừng vị này là kim chủ mà trụ trì mời đến ấy?”
“Hửm? Cũng có thể lắm!” Tĩnh Ngữ như bừng tỉnh, ánh mắt lập tức sáng lên!
“Ngôn Chi tỉnh rồi sớm muộn gì cũng xuống núi. Tuy có thể cầm cự thêm vài năm, nhưng cũng không thể ngồi chờ trắng tay được!”
Tĩnh Ngữ càng nói càng cảm thấy đúng, y vỗ tay một cái: “Nhân lúc này tìm một kim chủ lớn thay thế, đến lúc đó chúng ta lại có thể sống nhàn nhã vài năm! Sư phụ đúng là giỏi thật, chuyển giao mọi thứ một cách mượt mà như vậy!”
Tĩnh An lắc lư cái đầu trọc bóng loáng, đồng ý gật đầu lia lịa!
“Bốp!”
Âm thanh phát ra rất vang khi cái đầu trọc bị đánh. Vô Vị vung tay, mỗi bên một cái đầu nhỏ: “Không được nói lung tung sau lưng người khác!”
“Dạ! Sư thúc!”
Tĩnh An nhát gan, bị đánh liền ngoan ngoãn nấu cơm. Còn Tĩnh Ngữ thì chẳng sợ, thuộc loại biết sai, nhận sai, nhưng tuyệt đối không sửa sai.
Y đảo mắt một vòng, cười hề hề lại gần: “Sư thúc ơi, người bên ngoài rốt cuộc là ai vậy ạ? Nhìn trông ngầu lắm ấy.”
Ở chùa Bích Sơn, chỉ cần có người đến thì hẳn phải là nhân vật lớn. Những người đến tìm sư phụ đều là kẻ cùng đường bí lối. Nhưng từ năm năm trước, chùa Bích Sơn đã không còn tiếp khách nữa.
Dù có người đến, cũng chỉ có thể đứng ngoài cửa cầu nhân duyên, bái lạy Phật. Muốn gặp trụ trì thì không bao giờ có thể.
Dù có là nhân vật lớn đến đâu, cũng chỉ có thể gặp sư thúc và y thôi, hì hì.
Y cũng lợi hại lắm đó, có được không!
Nhưng lần này, người này thật sự trông rất mạnh.
Không nói đến khí chất uy nghiêm của người bề trên, chỉ riêng những tiếng bước chân dày đặc bên ngoài sân cũng đủ khiến người ta kinh ngạc và nghi ngờ.
Vô Vị bình thản mỉm cười, nhào nặn cục bột trong tay: “Chuyện trên thế giang ít tò mò thì hơn, lo nấu cơm đi.”
Tĩnh An rất ngoan, cúi mình ngồi xổm trên chiếc ghế đẩu nhỏ, sắc thuốc, không còn làm chú mèo tò mò nữa.
Tĩnh Ngữ liếc nhìn họ một lượt, bĩu môi, cấp trên lá gan nhỏ quá, bé mèo lén lút rón rén bò đến cửa để thám thính.
Vô Vị quét mắt nhìn y một cái, nhưng cũng chẳng bận tâm.
“Rầm.”