Hoắc Dịch không có hứng thú lắm với mấy trò này, anh chỉ đứng nhìn Giản Chiết chơi, khi cậu mệt thì đưa cho cậu ly trà trái cây yêu thích.
Hai người chơi đến tận tối, Giản Chiết cũng mệt lả, cả người bám chặt trên lưng Hoắc Dịch, không muốn nhấc chân bước đi.
Hoắc Dịch vừa đi vừa trò chuyện với Giản Chiết, khi gần đến cổng ra, Giản Chiết nhảy xuống, kéo Hoắc Dịch đi về một hướng, Hoắc Dịch bất đắc dĩ cười nói: “Còn muốn chơi nữa à, tiểu tổ tông, không phải đã mệt lắm rồi sao?”
Giản Chiết quay đầu lại lè lưỡi: “Cái này không giống! Anh phải chơi cùng em!”
Thì ra là vòng đu quay.
Hoắc Dịch chưa từng ngồi loại này, anh cùng Giản Chiết đi lên, bây giờ không đông người lắm, hai người họ ngồi riêng một cabin.
Giản Chiết quay tay nắm chặt tay Hoắc Dịch, theo vòng quay khởi động, từ từ lên cao, tầm nhìn của Giản Chiết dần dần mở rộng, rồi lại thu hẹp rất nhanh, đến khi đạt đến đỉnh điểm, chỉ còn lại duy nhất Hoắc Dịch.
Trong khoang rất yên tĩnh, cậu nhẹ nhàng đến gần Hoắc Dịch, thật chậm, đặt một nụ hôn lên trán anh.
“Em muốn ở trên vòng đu quay, khi lên đến điểm cao nhất, hôn người em yêu nhất.”
Đây là điều cuối cùng trong danh sách tâm nguyện thời nhỏ của Giản Chiết, hôm nay cậu đã thực hiện được.
Sau khi đi công viên giải trí về, Giản Chiết ngày càng hoạt bát hơn, tâm trạng cũng luôn rất tốt, ngay cả bài tập nhóm phiền phức cũng không thèm để ý, trực tiếp chuẩn bị lên thuyết trình.
Tiết học này không phải môn chuyên ngành, thuộc về môn lịch sử văn hóa đại cương, chuẩn bị cũng không quá phiền phức.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Giản Chiết phát biểu trước mặt nhiều người lạ như vậy, nhưng sau khi khắc phục được sự không tình nguyện trong lòng, cậu đã hoàn thành một cách chỉn chu.
Khi thuyết trình, các thành viên khác trong nhóm đứng ở hai bên bục giảng, sau khi Giản Chiết trình bày xong, giáo viên sẽ đặt câu hỏi, các thành viên phụ trách sẽ trả lời. Đây cũng là lần đầu tiên bốn người trong nhóm gặp nhau.
Buổi thuyết trình diễn ra rất thuận lợi, tiếp theo là có thể rời đi. Giản Chiết xuống bục, trở lại chỗ ngồi của mình thu dọn ba lô, chuẩn bị rời đi.
Tiết học hôm nay kết thúc, cậu có thể trực tiếp về nhà.
Đi ra ngoài, Giản Chiết lại bị gọi lại.
Là một nam sinh không quen biết.
Giản Chiết vì phép lịch sự, dừng lại hỏi đối phương có chuyện gì, đối phương nói mình chính là nhóm trưởng của nhóm làm bài tập lần này, người đã nhắn tin riêng cho cậu, muốn bốn người trong nhóm cùng nhau tụ tập, chúc mừng họ đã hoàn thành tốt phần thuyết trình.