Quái Vật Hôn Hôn Và Đại Ma Vương

Chương 17: Tiểu vương tử và Đại ma vương

Giản Chiết hoàn toàn không biết gì về suy nghĩ của Hoắc Dịch, cậu đang ôm con lợn bông, ngồi dựa vào đầu giường, cau mày nhìn chiếc máy tính xách tay trước mặt mà thở dài. Đây là bài tập mà giáo viên giao vào tuần trước, yêu cầu làm việc nhóm, cậu tùy tiện vào một nhóm ba người thiếu một, kết quả đến bây giờ bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Hạn nộp là thứ tư tuần sau.

Đêm qua Giản Chiết đã gửi tin nhắn hỏi, nhưng không ai trả lời, cậu định bây giờ sẽ hỏi lại lần nữa, nhưng còn chưa kịp soạn tin nhắn gửi đi, nhóm trưởng đã nhắn tin tới, là nhắn riêng cho Giản Chiết.

Giản Chiết cau có cũng vì chuyện này, hóa ra ba người họ đã phân chia công việc xong, hình như họ quen biết nhau, nhóm trưởng trực tiếp thông báo rằng họ đã chuẩn bị xong phần tìm tài liệu và làm PPT, bảo Giản Chiết lên thuyết trình.

Giản Chiết có chút khó xử, cậu không thích xuất hiện trước mặt người khác, hơn nữa không phải nên thảo luận phân công nhóm với nhau sao… Giản Chiết không biết có phải mình hiểu nhầm ý họ hay không.

Nên đồng ý hay là cố gắng thương lượng lại đây…

Giản Chiết gõ một chữ “Được”, chần chừ mãi không muốn gửi đi.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, là Hoắc Dịch đi vào.

“Làm gì vậy?” Hoắc Dịch có chút kinh ngạc nhìn vẻ mặt ủ rũ của Giản Chiết.

Giản Chiết đóng máy tính xách tay lại, nhìn thấy Hoắc Dịch, cậu liền không thấy phiền muộn nữa, “Không có gì! Chỉ là có bài tập sắp phải nộp. Anh làm gì ở đây?” Nói rồi ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Hoắc Dịch.

Tối hôm trước Hoắc Dịch tăng ca không về, mấy ngày trước đều như vậy, mấy ngày nay Hoắc Dịch thường giữa trưa mới có thể về một lát, Giản Chiết đã kiềm chế rất lâu mới đè nén được ý tưởng nhào đến ôm anh.

“Thu dọn một chút, anh đưa em ra ngoài chơi?” Hoắc Dịch cười, nhéo nhẹ gò má phúng phính của Giản Chiết, mềm mại, Hoắc Dịch rất hài lòng, cuối cùng cũng vỗ béo lại được một chút.

Giản Chiết tức khắc càng vui vẻ hơn, điều này chứng tỏ hôm nay Hoắc Dịch không có việc, “thuộc về” cậu!

Thời tiết đã có chút nóng, Giản Chiết chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng, vẫn là Hoắc Dịch ép cậu mặc thêm.

Hoắc Dịch đưa Giản Chiết đến công viên giải trí, ngày nghỉ nên người khá đông, anh mua mũ và kính râm cho Giản Chiết ở lối vào, rồi vẫn luôn nắm tay Giản Chiết, sợ đi lạc mất.

Giản Chiết trời sinh hoạt bát hiếu động, lúc này hòa vào thế giới của bạn bè cùng trang lứa, cả người trông rất phấn khích, trò nào cũng muốn thử một lần.