Giản Chiết có chút nghi hoặc, có cần thiết phải cố ý chúc mừng chuyện này không?
Cậu mở miệng từ chối.
Cuối cùng, đối phương xin số WeChat của Giản Chiết, vì muốn nhanh chóng thoát khỏi anh ta, cậu đã đồng ý.
Hoắc Dịch dạo này dường như không bận rộn như trước, tuy rằng địa điểm làm việc đã chuyển về công ty, nhưng mỗi ngày anh tan làm đúng giờ, Giản Chiết lại có thể gặp anh mỗi ngày, thời gian ở cùng anh rất lâu.
Thường thì Hoắc Dịch sẽ về muộn hơn cậu, cậu liền đạp chiếc xe đạp chầm chậm về, sau đó lại đợi ở cửa một lát, đại khái là có thể đợi được Hoắc Dịch về cùng vào cửa.
Hoắc Dịch đã đề nghị rất nhiều lần muốn đưa đón Giản Chiết, nhưng đều bị cậu từ chối, làm nũng một chút là anh sẽ đổi chủ đề.
Công ty của Hoắc Dịch và trường học của Giản Chiết ở hai hướng ngược nhau, Giản Chiết tuy rằng thích dính lấy anh, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian của anh một cách vô ích, cậu cảm thấy mình vẫn rất hiểu chuyện.
Hôm nay, vừa về đến cửa, Giản Chiết liền biết Hoắc Dịch đã về, bởi vì cửa đang mở, xe của anh đỗ ở bên ngoài. Giản Chiết tăng tốc trượt xe vào, đỗ xe xong rồi đi vào trong.
Gần đến cửa, tiếng chuông thông báo của điện thoại đột nhiên vang lên, sau đó suốt dọc đường đến chỗ Hoắc Dịch, nó vẫn vang, Giản Chiết bò lên vai anh.
Hoắc Dịch đang hâm nóng đồ ăn trong bếp, nhận thấy Giản Chiết đi vào, liền đưa tay gắp một miếng dâu tây về phía cậu. Giản Chiết ngậm lấy ăn, miệng lúng ba lúng búng hỏi sao hôm nay anh về sớm thế, còn nhanh hơn cả cậu.
Hoắc Dịch lại đút thêm một miếng dâu tây cho Giản Chiết, trả lời: “Là do em la cà trên đường hơi lâu rồi, anh vẫn về đúng giờ như mọi ngày thôi.” Nói xong liền bế Giản Chiết đang ghé trên người mình lên, đặt cậu ngồi lên sofa.
“Điện thoại của em cứ kêu mãi, sao không xem đi?” Từ lúc Giản Chiết vào cửa, Hoắc Dịch đã phát hiện ra, tiếng “leng keng” đứt quãng từ trong túi cậu phát ra, vẫn luôn không ngừng.
Giản Chiết không tình nguyện lấy điện thoại ra.
Bình thường cậu không hay thêm bạn bè, trước đây cũng không có nhiều tin nhắn, hôm nay cứ có động tĩnh liên tục, không phải Hoắc Dịch gửi, vậy thì chỉ có thể là “nhóm trưởng” mới kết bạn không lâu kia.
Giản Chiết nhìn thấy chấm đỏ, thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Cậu tắt chuông điện thoại, không để ý đến đống tin nhắn đó, cũng không bấm vào xem, coi như mình offline không có mạng, dù sao thì hai người căn bản không tính là quen biết, Giản Chiết cũng hoàn toàn không muốn kết giao.