Đệ Nhất Hoàn Khố Ninh Tiểu Vương Gia

Chương 9: Thái Tử

Ninh Khê rất hài lòng với kết quả ngoài ý muốn hôm nay, hoàn toàn cắt đứt với Cảnh Phong.

Cảm giác bi thương và uất ức luôn ẩn sâu trong lòng cũng theo đó mà tan biến.

“Được rồi, đi chuẩn bị xe ngựa, bổn vương phải về Vương phủ!” Phía sau lưng truyền đến cơn đau rát như xé da xé thịt, Ninh Khê lên tiếng phân phó với ba người.

Ba người lập tức dừng tay, một người nhanh chóng biến mất, hai người còn lại đứng bảo vệ bên cạnh Ninh Khê.

“Chủ tử, ngươi bị thương?” Đứng sát bên Ninh Khê, Ninh Đại ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi.

Ninh Khê thần sắc thản nhiên đáp: “Miệng vết thương cũ không cẩn thận bị rách ra, ta không sao!”

Nghe vậy cả ba nhẹ nhàng thở phào, không ai dám nhiều lời nữa.

Rất nhanh, Ninh Tam đã mang xe ngựa tới. Ninh Khê không nhìn Cảnh Phong thêm lần nào, trực tiếp lên xe ngựa rời đi.

Vừa bước lên xe, Ninh Khê hít sâu một hơi, nằm dài trên đệm mềm trong thùng xe, trán lấm tấm mồ hôi.

Dù phải chịu cơn đau từ vết thương nhưng tâm trạng của Ninh Khê lại không tồi.

Không chỉ lấy được miếng ngọc bội trên người mỹ nam mà còn hung hăng đánh ba gã kia một trận hả giận, đây cũng xem như một cách bù đắp cho nguyên thân.

Tin tức Ninh tiểu vương gia đánh Cảnh Phong và hai người bạn thân của hắn lan truyền khắp kinh đô, khiến mọi người cảm thấy khó tin.

Các loại đồn đoán và suy diễn nhanh chóng xuất hiện khắp nơi.

Nửa tháng sau tại Ninh Vương phủ.

Tiếng đàn du dương quanh quẩn trong rừng trúc, Ninh Khê nửa nằm trên một chiếc ghế mềm, tay cầm một cuốn du ký, lười biếng lật giở từng trang.

Bên phải nàng là một thị nữ dung mạo tú lệ đang lột nho và đút cho nàng. Lúc này Xuân Thiên vội vã từ bên ngoài chạy vào.

“Chủ tử, Thái Tử điện hạ và Nguyên công công đến thăm ngươi!”

Ninh Khê chậm rãi nhận quả nho Hạ Thiên vừa đưa tới, ăn xong mới thản nhiên đáp: “Đã đến thì cứ mời bọn họ vào.”

Ninh tiểu vương gia ở kinh đô nổi danh kiêu ngạo ương ngạnh, làm việc tùy ý, không hành lễ với Thái Tử đã đành, có khi gặp Hoàng đế cũng không hành lễ.

Hơn nữa nàng còn là người duy nhất được Hoàng đế miễn quỳ.

Lý do cho việc này một phần là nhờ bối cảnh sâu dày của Ninh Vương phủ, thân là tiểu vương gia của Vương phủ, Ninh Khê nắm giữ binh phù của Ninh gia quân, phần còn lại là dựa vào sự sủng ái đặc biệt của Hoàng đế dành cho nàng.

Vừa dứt lời, Ninh Khê đã thấy hai người đi vào rừng trúc.

“Biểu đệ, thương thế đã khá hơn chút nào chưa?” Thái Tử Cảnh Dật lên tiếng trước, ánh mắt mang theo vài phần quan tâm.

Hắn mặc áo gấm màu vàng nhạt, vẻ ngoài sáng sủa tuấn tú, khí chất ôn hòa lễ độ. Nụ cười trên mặt hắn như gió xuân thoảng qua khiến người khác không cảm thấy chán ghét.

Ninh Khê vẫn lười biếng tựa người trên ghế, ngẩng đầu nhìn Cảnh Dật, giọng nói cũng chẳng có chút sức sống:

“Đa tạ biểu ca quan tâm, thương thế của ta đã hồi phục gần như bình thường.”

Trong trí nhớ của Ninh Khê, Thái Tử chỉ là người bình thường.

Trong số các huynh đệ, hắn giữ được vị trí Thái Tử chẳng qua cũng chỉ vì may mắn. Thành tích trên triều chính hay quân công trên chiến trường của hắn đều không nổi bật như một số hoàng tử khác.

Nhưng giờ đây, khi tận mắt nhìn thấy hắn, Ninh Khê cảm nhận được thật ra Thái Tử rất trầm ổn, nội liễm, dáng vẻ nhã nhặn bình thường kia hẳn chỉ là lớp vỏ bề ngoài.

Thái Tử vẫn mỉm cười, đã quen với tính cách tùy tiện của Ninh Khê.

“Khôi phục như vậy là tốt rồi. Phụ hoàng biết ta đến Ninh Vương phủ, còn cố ý phái Nguyên công công cùng đi để thăm ngươi.”

Người đàn ông trung niên phía sau Thái Tử lập tức hành lễ với Ninh Khê: “Nô tài ra mắt tiểu vương gia!”

Ninh Khê giơ tay nhàn nhạt: “Nguyên công công, miễn lễ đi!”

Nguyên công công mỉm cười cung kính nhưng trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Quả nhiên Ninh tiểu vương gia gần đây đúng như lời đồn, đã thay đổi rất nhiều. Dung mạo và cử chỉ không đổi nhưng khí chất và cảm giác mang lại thì hoàn toàn khác biệt.

Dù vậy, cả Thái Tử và Nguyên công công đều không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng sự thay đổi của Ninh Khê bắt nguồn từ lần ám sát trước đó.