Bốn người từng được Ninh Khê phái đi đã làm rất nhiều việc, nhưng mỗi một việc đều xoay quanh Cảnh Phong.
Hôm nay cũng liên quan đến Cảnh Phong, nhưng lại hoàn toàn tương phản.
Chủ tử của bọn họ chẳng những tự mình đánh Cảnh tam thiếu, lại còn muốn ra tay với hảo hữu chí giao của Cảnh tam thiếu, thật khiến người ta vừa kinh ngạc vừa hả giận!
Tuy bốn người cảm thấy bất ngờ nhưng tố chất tâm lý và lòng trung thành của họ vượt xa tên cận hầu kia.
Một người mặt lạnh bước đến gần cận hầu kia. Cận hầu hoảng hốt, không nhịn được lập tức quỳ xuống đất cầu xin Ninh Khê:
“Nô tài sai rồi, cầu tiểu Vương gia tha mạng!”
Mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng, nỗi sợ hãi hiện rõ trên mặt. Trong đầu hắn không ngừng xoay vần câu hỏi, tại sao vị ăn chơi trác táng này lại biết hắn là người của Tứ lão gia?
“Bổn vương cả đời ghét nhất những kẻ không có cốt khí. Nếu ngươi đã cầu xin, vậy thì bẻ gãy luôn tay ngươi.” Ninh Khê lạnh lùng thốt ra lời tàn nhẫn rồi quay sang Ninh Nhị, tiếp tục phân phó:
“Đánh gãy tay chân rồi kéo đi ngay, nghe thật phiền!”
Đám người xung quanh chứng kiến không khỏi hít sâu một hơi. Tay chân bị bẻ gãy rồi, dù có chữa lành cũng không thể hồi phục như trước, chẳng khác gì phế nhân!
“Rõ!”
Ninh Nhị không hề nương tay, lập tức bẻ gãy cả hai tay và hai chân của cận hầu. Sau đó che miệng hắn nhanh chóng kéo đi.
Ba người còn lại cũng không do dự, trực tiếp tung quyền về phía Hằng Vĩ và Giang Ngọc Thanh. Tốc độ hành động và hiệu suất khiến người xem phải líu lưỡi.
Đôi mắt Ninh Khê ánh lên vẻ hài lòng hiếm thấy. Nàng rất thích kiểu cấp dưới biết nghe lời và làm việc hiệu quả như vậy.
Hằng Vĩ và Giang Ngọc Thanh bị ép phải phản kháng, nhưng ba người kia chiêu nào cũng sắc bén, tàn nhẫn.
Thực lực của ba người lại vượt trội hơn hai người này, thêm việc bọn họ tuân lệnh Ninh Khê không chút chần chừ khiến Hằng Vĩ và Giang Ngọc Thanh lập tức đoán ra thân phận của bốn người đó.
“Ninh Kỵ Thập Bát Vệ!”
Trong lòng hai người đau khổ không thôi, bọn họ hoàn toàn không ngờ Ninh Khê lại ngông cuồng đến vậy, nói đánh là đánh.
Ninh Kỵ Thập Bát Vệ là nhóm hộ vệ thiết huyết do mỗi đời gia chủ của Ninh Vương phủ chuẩn bị cho người thừa kế.
Thân phận của họ không phải bí mật, mỗi người đều có thực lực phi phàm, nổi danh khắp hạ đẳng quốc. Bọn họ ngàn vạn lần không nghĩ tới Ninh Khê lại ra lệnh cho Thập Bát Vệ tấn công mình.
Hằng Vĩ và Giang Ngọc Thanh đều có tu vi hoàng giai tứ phẩm, là những thiếu niên xuất sắc trong số thanh niên tài tuấn tại Hoàng Đô.
Nhưng đối mặt với Ninh Kỵ Thập Bát Vệ, hai người chẳng khác gì tự chuốc lấy nhục. Chẳng bao lâu sau, cả hai đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, hoàn toàn không còn sức phản kháng.
Đây vẫn là nhờ ba người kia đã nương tay, nếu không hai người đã sớm biến thành thi thể nằm trên mặt đất.
Dù vậy Hằng Vĩ và Giang Ngọc Thanh cũng được xem là có cốt khí, không hề cầu xin mà chỉ cắn răng chịu đựng.
Cảnh Phong toàn thân đau đớn như muốn rời ra thành từng mảnh. Khi cố gắng lấy lại hơi thở, hắn thấy bạn tốt bị người của Ninh Khê đánh đập tàn nhẫn, không nhịn được lên tiếng:
“Ninh Khê, ngươi bất mãn với ta thì cứ nhắm vào ta, trút giận lên Hằng Vĩ và Ngọc Thanh thì tính là hảo hán cái gì!”
Ninh Khê nhướng mày, cười lạnh nói: “Bổn vương từ trước đến nay chưa bao giờ là hảo hán. Đánh thì đánh, ngươi làm gì được ta?”
“Ngươi!”
Cảnh Phong nhìn dáng vẻ phong hoa tuyệt đại tràn đầy khí phách của Ninh Khê, đột nhiên cảm thấy xa lạ. Hắn không biết nàng đang giở trò lạt mềm buộc chặt hay thực sự đã hết hy vọng ở hắn.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Từ nay về sau, tốt nhất ngươi đừng chủ động xuất hiện trước mặt bổn vương mà hô to gọi nhỏ. Nếu không, gặp ngươi một lần bổn vương đánh ngươi một lần.”
Giọng nói của Ninh Khê lạnh lùng, không chút đùa cợt.
Trái tim Cảnh Phong chợt co rút lại trước sự quyết tuyệt của nàng. Một cảm xúc không tên dâng trào trong lòng hắn, khiến hắn mạnh miệng nói:
“Hừ, ta không thèm chủ động dây dưa ngươi. Điểm này ngươi tuyệt đối có thể yên tâm, chỉ cần ngươi không hối hận là được.”
“Yên tâm, bổn vương hôm nay coi như ở trước mặt mọi người mà nói cho rõ ràng. Từ nay về sau, giữa bổn vương và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, đường ai nấy đi, gặp lại cũng như người lạ, tuyệt không hối hận!”
Ninh Khê toàn thân toát lên vẻ ngạo nghễ kiêu kỳ, từng lời thốt ra đều quyết tuyệt khí phách.
“Được!”
Cảnh Phong khẽ cắn môi. Đây từng là điều hắn mong muốn nhất, nhưng vì sao trong lòng lại không hề vui vẻ giống như tưởng tượng một chút nào?