Đệ Nhất Hoàn Khố Ninh Tiểu Vương Gia

Chương 7: Mặt trời mọc từ hướng Tây

Hằng Vĩ và Giang Ngọc Thanh thấy Cảnh Phong bị Ninh Khê ấn xuống đất đánh tơi tả, khóe môi bầm tím còn vương máu, hai người nhìn nhau, lập tức tiến lên ngăn cản, định kéo Ninh Khê ra.

Ninh Khê đang đánh rất hăng, đột nhiên bị hai người mỗi người giữ lấy một tay, đôi mắt nheo lại, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.

“Thế nào? Các ngươi cũng muốn bị ăn đòn? Bổn vương còn chưa hết giận đâu.” Ninh Khê hất tay Hằng Vĩ và Giang Ngọc Thanh ra.

Tuy nhiên vì trước đó đánh quá kịch liệt, động tác mạnh làm vết thương sau lưng nàng bất ngờ rách ra.

“Ây!” Ninh Khê khẽ rên một tiếng, cơn đau rát từ sau lưng truyền đến.

Giang Ngọc Thanh lập tức lên tiếng: “Ninh tiểu vương gia, nơi đây là Hoàng Đô, ngươi đánh Cảnh Phong như vậy chẳng phải là không thỏa đáng hay sao?”

Hắn hoàn toàn bỏ qua lời Ninh Khê vừa nói, chỉ lo ngăn cản.

Ninh Khê nhếch môi cười lạnh, nhưng nụ cười không chút ấm áp:

“Bổn vương đánh Cảnh Phong thì liên quan gì đến các ngươi? Đánh là đánh, nếu không phục thì hắn có thể vào hoàng cung tố cáo với Hoàng Thượng, hoặc để Cảnh Vương phủ đến Ninh Vương phủ tính sổ cũng được.”

“Nhưng các ngươi là cái thá gì mà dám quản chuyện của bổn vương?”

Cơn đau từ sau lưng khiến tâm trạng Ninh Khê trở nên bực bội, nhìn Hằng Vĩ và Giang Ngọc Thanh lại càng không vừa mắt.

Hai người này vốn là bạn thân chí cốt của Cảnh Phong.

Dù bình thường không trực tiếp nói lời khinh miệt trước mặt nguyên thân, nhưng mỗi khi nguyên thân đuổi theo sau Cảnh Phong, bọn họ thường châm chọc đôi câu khiến Cảnh Phong càng thêm phản cảm, thậm chí còn phớt lờ nguyên thân hoàn toàn. Đây mới là sự khinh thường lớn nhất.

Ninh Khê tiếp nhận toàn bộ ký ức và cảm xúc của nguyên thân, bởi vậy đối với hai người này không hề có thiện cảm.

Hằng Vĩ và Giang Ngọc Thanh tuy thân phận không cao quý bằng Ninh Khê nhưng cũng là con cháu thế gia. Nghe lời của Ninh Khê, cả hai lập tức nghẹn lời, sau đó nổi giận.

Vì Cảnh Phong, Ninh Khê trước đây tuy không đến mức hạ mình cúi đầu nhưng luôn đối đãi khách khí, chu đáo với bọn hắn. Hôm nay quả thực khác thường!

Hằng Vĩ là người Tướng quân phủ, tính tình nóng nảy hơn, hắn trừng mắt nhìn Ninh Khê, mặt đầy vẻ giận dữ: “Ninh tiểu vương gia, ngươi đừng khinh người quá đáng!”

“Bổn vương thích khinh người quá đáng, thế nào? Ngươi không biết sao? Vậy hôm nay để các ngươi được mở mang tầm mắt.”

Vết thương sau lưng đau rát, Ninh Khê không định tự mình ra tay.

Quay đầu nhìn cận hầu phía sau, nàng lạnh lùng ra lệnh: “Đánh hai người bọn họ một trận cho bổn vương!”

Cận hầu ngây người nhìn Hằng Vĩ và Giang Ngọc Thanh đang giận dữ, đành cứng miệng ôm quyền nói:

“Vương gia, hai người này đều là bạn tốt của Cảnh tam thiếu, lại là thiếu gia Tướng quân phủ và thế tử Hầu phủ, e là không nên động thủ.”

Ninh Khê đột nhiên cười khẽ, dung nhan diễm lệ và tà khí nở rộ làm những người xung quanh nhìn đến ngây người. Có nữ tử không nhịn được đỏ mặt.

“Được lắm, một tên cận hầu nhỏ nhoi cũng dám cãi lại bổn vương. Xem ra hai vị thúc thúc của ta đã quá nuông chiều các ngươi rồi.”

Nụ cười trên mặt Ninh Khê nháy mắt tan biến, thay vào đó là khí lạnh đầy sát ý. Nàng đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng.

Đột nhiên, bốn nam tử mặc hắc y xuất hiện trước mặt nàng: “Tham kiến chủ tử!”

Ninh Khê giơ tay chỉ vào Hằng Vĩ và Giang Ngọc Thanh, ra lệnh:

“Đánh hai người này một trận thật nặng cho bổn vương, để bọn họ biết hậu quả của việc thích quản chuyện không phải của mình.”

Ngay sau đó, ánh mắt nàng lạnh lẽo như dao nhìn cận hầu kia, lạnh giọng nói:

“Đánh gãy chân hắn, ném vào viện của Tứ lão gia trong Vương phủ. Tiện thể báo với Tứ lão gia phải quản cho tốt con chó của mình, nếu còn thả ra ngoài, bổn vương sẽ không chỉ dừng lại ở việc đánh gãy chân đâu.”

Bốn nam tử nhìn nhau, không ngờ chủ tử nhà mình lại đưa ra mệnh lệnh uy vũ và khí phách như vậy. Hôm nay chẳng lẽ mặt trời mọc từ hướng Tây?