Ninh Khê biết Nguyên công công đang âm thầm đánh giá mình, nhưng nàng hoàn toàn không để tâm, vẫn nằm trên ghế mềm tiếp tục ăn nho.
“Tiểu vương gia, Hoàng Thượng rất nhớ mong ngài, lần này còn cố ý lệnh cho lão nô mang một xe đồ bổ đến đây.”
Nguyên công công nở nụ cười niềm nở: “Hiện tại thấy tiểu vương gia không có việc gì, lão nô có thể an tâm trở về bẩm báo với Hoàng Thượng rồi.”
Ninh Khê đôi mắt khép hờ chợt mở, hỏi thẳng: “Đồ bổ mang đến đâu rồi?”
Từ khi bị thương, trong cung đã nhiều lần ban thưởng không ít đồ bổ cùng dược liệu.
Nguyên công công hơi sững sờ, ngay sau đó cười đáp: “Đồ bổ đã được quản gia đưa vào nội kho của Vương phủ.”
Ninh Khê thản nhiên nói: “Làm phiền Nguyên công công khi trở về chuyển cáo với Hoàng Thượng rằng, bổn vương vô cùng cảm tạ sự quan tâm và hậu ái của Hoàng Thượng.”
Ngay sau đó, giọng nàng chợt đổi: “Tuy nhiên, về sau nếu Hoàng Thượng có ban thưởng gì thì không cần đưa đến Vương phủ. Hãy để ở trong cung, sau này bổn vương sẽ tự mình đến nhận. Nếu đã vào nội kho của Vương phủ thì chẳng khác nào không liên quan đến bổn vương.”
Nguyên công công sửng sốt, cười ngượng ngùng nói: “Tiểu vương gia chính là chủ nhân của Ninh Vương phủ. Đồ vật Hoàng Thượng ban cho vào nội kho, làm sao có thể không liên quan đến chủ nhân được?”
“Haiz! Bổn vương tuy là chủ nhân của Ninh Vương phủ nhưng lại thân bất do kỷ. Đồ vào nội kho cũng chẳng khác nào bánh bao thịt ném cho chó, chỉ có đi chứ không có về. Nói thật với ngươi, bổn vương nghèo lắm!”
Ninh Khê cười đầy ẩn ý, nói tiếp: “Nguyên công công chỉ cần chuyển đầy đủ lời của bổn vương đến Hoàng Thượng là được.” Nàng cũng không giải thích thêm.
Nguyên công công nghe xong kinh hãi không thôi.
Những chuyện trong Ninh Vương phủ, ông ít nhiều cũng biết được một chút. Trước đây tiểu vương gia vốn là người thừa kế của Vương phủ nhưng lại không để tâm, chẳng thèm quản những người khác trrong phủ.
Nhưng giờ nghe ý tứ trong lời Ninh Khê, chẳng lẽ nàng chuẩn bị chỉnh đốn lại Ninh Vương phủ?
Cùng kinh ngạc còn có Thái tử Cảnh Dật.
Những chuyện trong Vương phủ, hắn từng bóng gió nhắc nhở biểu đệ nhưng nàng lại đặt toàn bộ tâm trí vào Cảnh Phong, hoàn toàn không nghe lời khuyên, hắn cũng không tiện can thiệp sâu.
Hắn luôn nghĩ rằng Ninh Khê bị những kẻ đó che mắt. Không ngờ qua lời nàng vừa nói, thì ra trước giờ nàng luôn biết nhưng chỉ là không để tâm, hoặc có lẽ giờ đây nàng đã thông suốt, nhận ra phải nắm giữ thực quyền trong tay mới là điều quan trọng nhất.
Cảnh Dật không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng, đúng lúc thấy Ninh Khê nhếch môi cười, lập tức cảm giác như mọi sắc màu xung quanh đều mất đi ánh sáng.
Tính tình nàng vẫn tùy tiện, phóng túng, chơi bời lêu lổng như trước, chỉ là trước đây toàn thân nàng như bị bao phủ bởi một lớp khói mù, hiện tại không chỉ lớp khói đó hoàn toàn tan biến mà với bộ áo gấm đỏ thẫm trên người, nàng còn toát lên vẻ yêu dã, tà khí diễm lệ khác thường.
Nếu người khác mặc loại đồ màu đỏ này, có lẽ chỉ có thể dùng từ “thô tục” để hình dung. Nhưng không hiểu sao khi Ninh Khê khoác lên lại vô cùng hợp.
Đây cũng là lần đầu tiên Cảnh Dật thấy Ninh Khê mặc màu áo khác ngoài màu xanh lơ, chỉ vì Cảnh Phong từng nói hắn chỉ thích thanh y.
Cảnh Dật bật cười, một khuôn mặt yêu mị hại nước hại dân, thêm vào nụ cười tà tứ bỡn cợt này, nếu nàng không thích nam tử mà thay vào đó đi quyến rũ nữ tử, không biết sẽ có bao nhiêu tiểu thư khuê các rơi vào lưới tình không thể thoát ra đây?
Ngay cả bản thân hắn là nam tử cũng không khỏi bị hút hồn, cảm giác như có gì đó đánh động lòng mình.
Ninh Khê đương nhiên nhận ra ánh mắt đánh giá của Cảnh Dật, độ cong trên khóe môi càng sâu: “Biểu ca nhìn ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ ta lại tuấn mỹ thêm vài phần?”
Cảnh Dật thần sắc không đổi, nở nụ cười nhã nhặn: “Ta cảm thấy khí sắc của biểu đệ hiện tại quả thật tốt hơn so với trước đây, đương nhiên cũng càng thêm tuấn mỹ.”
“Rốt cuộc đã chết một lần, dù sao cũng phải có chút thay đổi. Nếu không chẳng phải ta đã phụ lòng cái mạng nhặt lại được từ quỷ môn quan sao?” Ninh Khê cười đầy ý vị sâu xa.