Sau Khi Bị Hiến Tế Cho Điên Phê Trưởng Công Chúa Xung Hỉ

Chương 13

Cửa bị đẩy mạnh, vị đại phu của phủ – Mộc Ẩn – bước vào. Đây là người duy nhất có thể tự do đi lại trong phủ, thậm chí ngay cả trước mặt Tiêu Kỳ Linh cũng có thể ăn nói thẳng thắn, nên Trầm Hương tất nhiên không ngăn được.

Úc Nam Khanh mặc một bộ đồ trắng đơn giản, mái tóc đen còn hơi ẩm xõa xuống vai. Đôi mắt nàng ánh lên chút ý cười nhàn nhạt:

"Đa tạ đại phu tối qua đã ra tay chữa trị. Không biết hôm nay ngươi đến đây còn việc gì nữa sao?"

Mộc Ẩn bị nụ cười dịu dàng của nàng làm nghẹn lại, những lời trách mắng vừa rồi mắc kẹt nơi cuống họng, không nói ra được.

"Ta nghe nha hoàn của Vương phi nói, trước đây ngươi bị ngã xuống nước nên bệnh phong hàn mãi không dứt?" Mộc Ẩn đặt hòm thuốc xuống, không đợi trả lời đã đưa tay bắt mạch cho nàng.

"Cơ thể của ngươi vốn đã yếu, thuốc sắc chỉ giải được triệu chứng tạm thời. Hay là đổi sang một phương pháp khác đi."

"Đổi phương pháp?" Trầm Hương tò mò hỏi.

Mộc Ẩn mở hòm thuốc, lấy ra một cuộn vải bọc kim châm. Trầm Hương tò mò ghé mắt nhìn, vừa thấy những cây kim mảnh dài hơn cả ngón tay thì hít vào một hơi lạnh.

"Ta thấy ta đã khỏe rồi." Úc Nam Khanh vội từ chối. Kiếp trước, cơ thể nàng vốn đã yếu, cũng từng có đại phu khuyên dùng châm cứu nhưng nàng đều từ chối.

Kiếp này, nàng cũng không muốn bị kim đâm.

Mộc Ẩn còn muốn khuyên nhủ:

"Vương phi không nên e ngại việc khám chữa, đây là vì sức khỏe lâu dài của ngươi…"

"Không phải ta không muốn châm cứu." Úc Nam Khanh chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng, vô tội:

"Chỉ là, Điện hạ của các ngươi tối qua vừa nhìn ta đã si mê. Nếu biết ngươi dám chạm vào người ta trước nàng ấy, chắc chắn những hình phạt kinh khủng nhất trong phủ Ninh Vương sẽ để ngươi thử qua một lượt."

Mộc Ẩn: …

Trầm Hương mở to mắt:

"Tiểu thư, người gặp Ninh Vương tối qua sao?"

Úc Nam Khanh đã nói dối thì cũng không ngại nói thêm vài câu. Nàng bèn nhìn ra cửa, ánh mắt như chứa đầy tình cảm:

"Ừ, không tin thì ngươi cứ hỏi Ninh Vương mà xem. Tối qua ta gặp thích khách, nàng ấy bất ngờ xuất hiện, ôm ta trong lòng, an ủi ta thật lâu. Cảnh tượng ấy tình cảm biết bao, như mộng như thực, dưới ánh trăng thật là lãng mạn."

Trầm Hương: !!!

Phản ứng đầu tiên của Mộc Ẩn là muốn đi tìm Tiêu Kỳ Linh để xác minh.

Nhưng nàng ấy biết rõ, Tiêu Kỳ Linh luôn vui buồn thất thường, chắc chắn sẽ chẳng thèm quan tâm đến những chuyện vô căn cứ như thế này.

Hôm nay nàng đến đây là để dò xét tình trạng của Úc Nam Khanh theo lệnh của Tiêu Kỳ Linh, muốn xem cơ thể nàng có dấu hiệu luyện võ hay không, nên mới cố ý đề nghị châm cứu.

Giờ phút này, Mộc Ẩn cầm kim châm trên tay, run lên vài lần, cuối cùng đành cuộn kim lại, vẻ mặt như đã bỏ cuộc.

"Vậy để ta kê thêm cho Vương phi vài thang thuốc sắc vậy."

Còn chuyện dò xét cơ thể, ai là Vương phi của ai, tự người đó tự mình đi mà kiểm tra.

Sau khi đại phu rời đi, Úc Nam Khanh cảm thấy trong phòng có chút ngột ngạt, liền muốn ra sân dạo vài vòng. Trầm Hương mang đến một lò sưởi tay đã được thêm than ấm. Úc Nam Khanh lười biếng đưa tay lên, để Trầm Hương đặt lò sưởi vào trong lòng.

Khi Trầm Hương rời đi để lấy áo ấm, Úc Nam Khanh lười biếng liếc mắt một cái, liền thấy một bóng dáng cao ráo đứng bên khung cửa sổ. Người đó mặc bộ váy lụa xanh ngọc, tay phe phẩy chiếc quạt lông, trên mặt mang ý cười sâu xa, không biết đã đứng ngoài cửa sổ nghe bao lâu.

Úc Nam Khanh không hề bối rối, nàng còn nở nụ cười, đôi mắt cong cong nhìn Tiêu Kỳ Linh:

"Điện hạ đến đây làm gì vậy?"

Tiêu Kỳ Linh nhếch môi cười như không cười:

"Nếu ta không đến, sao có thể biết được rằng bản vương vừa gặp đã si mê Vương phi, tình thâm dưới ánh trăng?"

Giọng nói trong trẻo mà mềm mại như những sợi tơ vô hình, len lỏi từ bốn phương tám hướng, như đang quấn chặt lấy Úc Nam Khanh.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng nàng. Nàng hoảng hốt nhìn Tiêu Kỳ Linh, tay run lên, lò sưởi trong tay "bốp" một tiếng rơi xuống đất.

Tiêu Kỳ Linh khẽ nhếch môi, dường như rất thích thú trước dáng vẻ bị hoảng sợ của nàng. Nàng bước từ khung cửa sổ vòng qua cửa chính, tiến vào trong phòng, ánh mắt lướt qua căn phòng tràn ngập sắc đỏ, tỏ ra khá thích thú.

Úc Nam Khanh vội cúi người hành lễ. Tiêu Kỳ Linh khoát tay một cách tùy ý:

"Trong phủ này, từ nay không cần đa lễ."

Úc Nam Khanh giả vờ thoái thác:

"Như vậy e là không ổn lắm."

Tiêu Kỳ Linh nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào bóng tối:

"Bản vương vừa gặp đã si mê ái phi, tất nhiên phải thương tiếc ái phi vất vả."

Ái phi.

Tốt lắm, nàng lại "thăng cấp" rồi.

Úc Nam Khanh cúi đầu, dáng vẻ như cô gái nhỏ đang xấu hổ.

Khi Tiêu Kỳ Linh nhìn quanh phòng, Úc Nam Khanh tranh thủ quan sát nàng hai lần.

Bất kể là tối qua hay hôm nay, Tiêu Kỳ Linh đều mặc nữ trang, không hề che giấu chút nào trong phủ, hành động tự do.

Hoặc là Tiêu Kỳ Linh đã điên đến mức không còn quan tâm gì nữa, hoặc là nàng đã kiểm soát phủ Ninh Vương một cách tuyệt đối, đến mức không lo sợ bất kỳ tin tức nào bị tiết lộ ra ngoài.

Úc Nam Khanh nghiêng về khả năng thứ hai hơn.

Dù sao kiếp trước, Úc Nam Nhu chưa từng đề cập đến việc Tiêu Kỳ Linh là nữ nhân. Có lẽ nàng ấy bị sắp xếp ở một nơi hẻo lánh hơn.

Nhưng tại sao nàng lại được xếp ở nơi này?

Từ cuộc hành trình đêm qua, Úc Nam Khanh biết rõ viện của mình không hề hẻo lánh. Nếu Tiêu Kỳ Linh không muốn nàng phát hiện thân phận nữ nhân, chắc chắn sẽ không để nàng ở đây.

Khi Úc Nam Khanh còn đang trầm tư, ánh mắt của Tiêu Kỳ Linh bất ngờ lia đến:

"Trên mặt ta có gì sao?"

Bị bắt gặp tại trận.

Úc Nam Khanh lắc đầu, ngoan ngoãn nói:

"Điện hạ rất đẹp."

Ánh mắt Tiêu Kỳ Linh dừng lại trên mặt nàng vài giây, khóe môi cong lên:

"Ngươi có biết bản vương đối đãi ra sao với những kẻ dám bình phẩm dung mạo của ta không?"

Úc Nam Khanh nghẹn lời.

Nàng thầm nghĩ, chắc không phải lại là chuyện… cắn người đó chứ?

Huống hồ, nếu không muốn người khác chú ý đến dung mạo của mình, thì cứ tiếp tục mặc nam trang đi. Đội bao nhiêu trâm ngọc đẹp đẽ làm gì?

Úc Nam Khanh cất giọng nghiêm nghị:

"Bọn họ bình phẩm là lộng ngôn, bất kính với Điện hạ, tội càng thêm tội. Nhưng ta là Vương phi danh chính ngôn thuận, ngắm vài lần rồi khen vài câu thì có làm sao?"

"Khéo mồm khéo miệng." Tiêu Kỳ Linh bình phẩm xong, vẫy tay gọi nàng:

"Thích đọc sách không?"

Úc Nam Khanh không rõ ý đồ của Tiêu Kỳ Linh, đáp:

"Không ghét."

Tiêu Kỳ Linh lại hỏi:

"Biết chữ nhiều không?"

Người từng đỗ trạng nguyên ở kiếp trước như Úc Nam Khanh:

"Chắc là nhiều."

Cũng không trách Tiêu Kỳ Linh hỏi vậy. Phủ quốc công mấy đời chưa từng có ai thi đỗ. Ngay cả Úc Nam Bác muốn qua được kỳ thi Hương cũng phải chạy tới những huyện xa xôi ở biên giới. Còn nữ nhân trong phủ thì càng không có cơ hội học hành.

Tiếng lật trang sách vang lên khe khẽ trong căn phòng tĩnh lặng.

Sách của Úc Nam Khanh đều để lại ở phủ quốc công, những cuốn sách ấy nàng đã thuộc lòng từ lâu, mang qua đây chỉ tổ thêm phiền phức. Nàng vốn tò mò không biết trong phòng mình có sách gì, vừa bước tới, liền thấy ngón tay thon dài của Tiêu Kỳ Linh đang lật sách bỗng khựng lại.

Tiêu Kỳ Linh dừng lại, nụ cười trên môi càng rõ hơn:

"Vương phi chăm chỉ học tập suốt đêm, bản vương thật sự rất vui mừng."

Úc Nam Khanh sững người.

Hả?

Ta học cái gì cơ?

Tiêu Kỳ Linh khép cuốn sách lại, lần này hoàn toàn đóng lại hẳn.

Quay người lại, ánh mắt lướt qua vòng eo mềm mại của Úc Nam Khanh, nàng đặt cuốn sách vào tay nàng.

"Tối nay hãy tới hầu giường đi."

Úc Nam Khanh cúi đầu, lúc này mới nhìn rõ nội dung của cuốn sách – chính là cuốn xuân cung họa mà nàng đã lén xem tối qua!

……

"Tiểu thư, tiểu thư?"

Trầm Hương gọi Úc Nam Khanh mấy lần, cuối cùng cũng kéo nàng khỏi trạng thái thất thần.

Sau khi Tiêu Kỳ Linh để lại một câu nói như sét đánh ngang tai, nàng không hề quan tâm đến phản ứng của Úc Nam Khanh, cứ thế rời đi như vừa thưởng thức xong một màn kịch thú vị, để lại Úc Nam Khanh một mình đoán già đoán non về ý đồ thực sự của nàng ấy.

"Chuyện gì vậy?"

"Đại phu đã dặn thuốc sắc xong phải uống ngay, tiểu thư mau uống khi còn nóng đi." Trầm Hương mang một bát thuốc đen kịt tới trước mặt nàng, ân cần múc một muỗng định đút cho nàng.

Mùi thuốc đắng xộc thẳng vào mũi. Úc Nam Khanh hơi nhíu mày, nhưng vẫn cầm lấy bát thuốc, uống cạn một hơi.

Lúc này, nàng mới nhớ đến mấy cuốn xuân cung hoạ đang đặt trên bàn, đầu ngón tay khẽ lướt qua bìa sách. Nếu Tiêu Kỳ Linh đã không định che giấu thân phận nữ nhi của mình trước mặt nàng, thì những cuốn sách này chắc chắn không phải do người của phủ Ninh Vương chuẩn bị.

"Mấy cuốn sách này là ai để ở đây?" Úc Nam Khanh hỏi Trầm Hương, lúc này đang mang bát thuốc ra ngoài.

"Trước khi đến phủ Ninh Vương, Kỷ mụ mụ đã nhét vào tay áo ta, dặn ta nhất định phải để chúng trong tầm tay tiểu thư trước khi đêm động phòng." Nói đến đây, Trầm Hương cũng đỏ mặt.

Vậy là mọi chuyện đã rõ.

Nhưng mục đích của Tiêu Kỳ Linh là gì? Là thử xem nàng thích nam nhân hay nữ nhân? Hay là dò xét nàng có thật lòng khi gả vào phủ hay không?

Hoặc cũng có thể… cả hai đều không phải.

Những suy đoán cứ luẩn quẩn trong đầu Úc Nam Khanh. Cơ thể nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vốn đã yếu ớt, giờ vừa nằm xuống, mí mắt liền trĩu nặng.

Nàng cởϊ áσ ngoài, nằm xuống giường nghỉ thêm một lát.

Giấc ngủ này không hề yên ổn. Trong mơ, một màn sương mù dày đặc vây lấy nàng, nàng cố gắng đi về mọi hướng nhưng đều không thể thoát ra.