Úc Nam Khanh ngoan ngoãn cúi đầu, vẫn giữ nguyên giọng nói mềm mại:
"Ta không dám."
Sự im lặng kéo dài một lúc, cuối cùng Tiêu Kỳ Linh đứng dậy, một tiếng cười trầm thấp khẽ bật ra từ môi nàng:
"Vậy thì đứng lên đi."
Úc Nam Khanh chậm rãi đứng dậy, đôi chân đã tê rần vì quỳ quá lâu, nàng hơi loạng choạng. Vừa bước được một bước, cả người lại ngã xuống.
May mắn là nàng được đỡ kịp.
Tiêu Kỳ Linh khẽ cười, nắm lấy tay nàng:
"Sao tay của Vương phi lại lạnh như vậy?"
Vừa rồi còn gọi nàng là "Úc tam tiểu thư", giờ đây đã chuyển thành "Vương phi", mang theo sự mập mờ và áp lực.
Nhưng cách xưng hô này không khiến Úc Nam Khanh thả lỏng, ngược lại càng làm nàng cảnh giác hơn. Trên gương mặt nàng thoáng vẻ lúng túng, giọng nói run rẩy như đang lạnh:
"Điện hạ…"
Hơi thở của Tiêu Kỳ Linh lạnh lẽo, nhưng vòng tay lại rất ấm. Úc Nam Khanh vốn không thích để bản thân chịu ấm ức, liền mềm mại rúc vào lòng nàng, chẳng tỏ chút ngại ngùng.
Về phần nàng có làm Tiêu Kỳ Linh bị lạnh hay không, Úc Nam Khanh chẳng buồn bận tâm.
"Thích ta đến vậy sao?"
Giọng nói của Tiêu Kỳ Linh kéo dài đầy ý vị.
Tiêu Kỳ Linh cúi đầu nhìn người trong lòng mình, đưa tay nhẹ nhàng vuốt cằm của Úc Nam Khanh. Chỉ cần hơi dùng lực, làn da trắng như sứ đã lập tức ửng đỏ. Dáng vẻ căng thẳng như một chú nai nhỏ, vậy mà nàng lại không chịu rời đi, đôi mắt nhìn nàng mang theo vẻ ngưỡng mộ như chim non bám theo mẹ, ngoan ngoãn đến mức quá đáng.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Linh lướt qua hàng mày, đôi mắt xinh đẹp của Úc Nam Khanh.
Rõ ràng ban đầu muốn trốn, nhưng khi cơ hội xuất hiện lại không đi nữa.
Rốt cuộc là vì sao?
Úc Nam Khanh nín thở, cố gắng giữ cho hơi thở mình thật đều đặn:
"Thích… thích người."
"Vậy ngươi phải sống thật tốt, tranh thủ nhìn ta thêm vài lần nữa." Tiêu Kỳ Linh nhếch môi cười, dường như đang nghĩ đến điều gì thú vị.
"Dù sao, những lời đồn bên ngoài… đều là thật."
Lớp vỏ bọc mà Úc Nam Khanh cố gắng giữ cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.
Lời đồn?
Lời đồn gì?
Lời đồn lớn nhất về Tiêu Kỳ Linh chính là nàng đã trúng độc chí mạng, không sống được bao lâu. Khi phát bệnh, nàng sẽ mất hết ý thức, phải gϊếŧ người uống máu mới có thể giải độc.
Không thể tự mình đến đón dâu, cũng không thể làm lễ bái đường.
Cả sân viện đầy xác người.
Nhưng nàng lại hoàn toàn tỉnh táo.
Và cả cái chết sớm ở kiếp trước.
Úc Nam Khanh siết chặt đôi mắt, hàng mi dài khẽ run, đôi mắt vốn trong veo giờ đây mang theo vẻ mơ hồ hiếm thấy:
"Là… thật sao?"
Tiêu Kỳ Linh không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt nàng, nụ cười trên môi càng sâu hơn:
"Đúng vậy. Nhưng hôm nay, gϊếŧ đủ rồi."
Trong lòng, Úc Nam Khanh vô thức bổ sung thêm một câu cho nàng: Nên tạm thời tha cho ta một mạng.
Những suy tính quyền mưu vừa nhen nhóm trong đầu Úc Nam Khanh lập tức tan vỡ. Khuôn mặt nàng thoắt trắng, thoắt xanh, tràn ngập vẻ thất thần.
Sau một hồi im lặng, nàng dường như từ bỏ, bước lùi lại một bước, rời khỏi vòng tay của Tiêu Kỳ Linh.
Giọng nàng thấp hẳn, mang theo chút buồn bã:
"…Không dám làm phiền Điện hạ, ta tự mình đi được."
Tiêu Kỳ Linh nhìn nàng chăm chú, dường như có chút nghi ngờ về sức lực của nàng.
"Ẩn Tam."
Ám vệ vừa biến mất lại xuất hiện từ trong bóng tối:
"Điện hạ."
Tiêu Kỳ Linh đưa tay lấy chiếc áo choàng mà nàng đã cởi ra trước đó, khoác lên vai Úc Nam Khanh. Màu đỏ của lớp lông ấm đồng màu với hỷ phục, làm khuôn mặt nhợt nhạt của nàng thêm phần ửng hồng, trông có sức sống hơn.
Tiêu Kỳ Linh liếc nhìn nàng vài lần, dường như rất hài lòng.
"Đưa nàng ấy trở về."
Dặn dò xong, nàng lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.
Bóng dáng mảnh khảnh của nàng đứng lặng dưới ánh trăng, yên tĩnh như cây tùng, bàn tay giấu sau lưng, cả người như hòa làm một với không gian tĩnh lặng của sân viện.
"Nàng ấy nhát gan, trên đường cẩn thận đừng dọa nàng sợ."
……
Đêm đó, Úc Nam Khanh bị sốt nhẹ. May mắn thay, triệu chứng không nặng, đại phu trong phủ xem qua rồi kê hai thang thuốc. Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy, sức khỏe đã không còn vấn đề gì.
Căn phòng vẫn được trang trí bởi sắc đỏ tươi của ngày cưới. Ngay cả chiếc mũ phượng cũng còn đặt trên bàn. Vì Tiêu Kỳ Linh không ra lệnh, không ai dám tự tiện di dời.
"Đêm qua ngươi về bằng cách nào?" Úc Nam Khanh hỏi Trầm Hương khi nhớ lại cảnh nửa tỉnh nửa mê thấy nàng ấy giúp mình rửa mặt thay đồ. Lúc đó nàng không nghĩ đến lời hứa của mình với Trầm Hương, giờ nghĩ lại không khỏi cảm thấy áy náy.
"Là một thị vệ của phủ Ninh Vương đưa ta về. Võ công của nàng ấy cao lắm, ôm ta mà còn có thể bay lượn trên mái nhà!" Trầm Hương hứng khởi mô tả, khuôn mặt rạng rỡ: "Người trong phủ Ninh Vương quả thực rất tốt."
Úc Nam Khanh khẽ "Ồ" một tiếng, liếc nhìn nàng ấy, giọng điệu trêu chọc:
"Giờ không thấy phủ Ninh Vương đáng sợ nữa sao?"
"Chắc Ninh Vương cũng là người tốt." Trầm Hương vừa cài trâm lên tóc nàng, vừa trầm trồ. Dù ngày nào cũng nhìn thấy gương mặt Úc Nam Khanh, nàng vẫn không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp của tiểu thư mình:
"Tiểu thư đúng là ngày vui, tinh thần phấn chấn hẳn."
Úc Nam Khanh hạ mi mắt, nói:
"Gọi người chuẩn bị bữa sáng đi."
Trầm Hương gật đầu vâng dạ.
Trước đây, Úc Nam Khanh không được sắp xếp ở chính viện. Trầm Hương từng nghĩ họ sẽ bị lạnh nhạt trong phủ Ninh Vương, nhưng ngoại trừ việc không gặp được Ninh Vương, tất cả người trong phủ đều đối xử với họ rất cung kính, thậm chí còn thoải mái hơn so với ở phủ quốc công.
Khi chuẩn bị ra ngoài, Úc Nam Khanh bỗng lên tiếng:
"Khoan đã, ta có nên đến thỉnh an Ninh Vương và cùng dùng bữa sáng không?"
Đó vốn là lễ nghi của Vương phi. Nếu Ninh Vương khỏe mạnh, ngày thứ hai sau hôn lễ họ còn phải cùng nhau vào cung dập đầu.
Trầm Hương vội đáp:
"Tiểu thư không cần qua đó. Tối qua khi ta gọi đại phu, tất cả đều đã bị Ninh Vương triệu đến. Có lẽ bệnh tình của Điện hạ lại trở nặng."
Nàng thở dài một tiếng:
"Ban đầu ta cũng không hy vọng gì, nhưng khi ta nói rõ lý do, họ đã phái một đại phu theo ta trở về."
Úc Nam Khanh cười nhẹ:
"Thảo nào hôm nay ngươi đổi thái độ."
Trầm Hương gãi đầu:
"Tiểu thư dùng bữa sáng xong thì đến thăm Ninh Vương một chút được không?"
"Thôi, không cần đâu." Úc Nam Khanh uể oải xoa chiếc vòng ngọc khắc hình hoa sen song sinh trên cổ tay. Đầu ngón tay nàng khẽ vuốt qua những cánh hoa được chạm khắc tinh xảo, giọng nàng thoáng tiếc nuối:
"Ninh Vương Điện hạ quý giá như vậy, nếu ta mang bệnh khí đến lây cho nàng ấy thì không hay."
Trầm Hương gật đầu đồng tình liên tục.
Sau khi dùng bữa sáng, Úc Nam Khanh bảo Trầm Hương chuẩn bị nước ấm. Khi còn ở phủ quốc công, nàng quen dùng các loại thảo dược để tắm. Chúng không chỉ giúp làm sạch da mà còn tăng cường sức khỏe, và vào mùa hè, chúng còn giúp xua đuổi côn trùng.
Úc Nam Khanh dựa vào thành bồn tắm, nhắm mắt thư giãn. Trầm Hương vừa gội đầu cho nàng, vừa huyên thuyên đủ thứ chuyện. Kiếp trước, không lâu sau khi Đại Tề rơi vào loạn lạc, Trầm Hương đã qua đời vì một tai nạn. Dù sau này có thêm bao nhiêu nha hoàn khác, không ai thân thiết và bầu bạn cùng nàng như Trầm Hương. Giờ đây, nghe giọng nói ríu rít bên tai, nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu.
"Tiểu thư, sính lễ của Ninh Vương đều là những báu vật vô giá, nhưng hình như phủ này không xa hoa lắm."
Nếu không phải vì Ninh Vương là phu quân của Úc Nam Khanh, Trầm Hương đã suýt buột miệng nói phủ này "có phần nghèo nàn".
Hơi nước ấm khiến toàn thân Úc Nam Khanh thả lỏng. Nàng lười biếng đáp một tiếng "Ừm", xem như trả lời.
So với cuộc sống trước đây của nàng, tất nhiên phủ Ninh Vương trông có vẻ nghèo nàn. Dù sao, trong kinh thành, có mấy nhà quyền quý mà một chiếc trâm thôi đã trị giá tám trăm lượng vàng như nhà nàng?
Còn về sính lễ của Ninh Vương, phần lớn đều là vật phẩm do Hoàng hậu ban tặng. Đây là những món đồ trong cung, mỗi món đều có dấu ấn của hoàng gia, không thể đem ra ngoài thị trường để bán lấy tiền.
Miễn là Úc Bỉnh Nho chưa mặt dày đến mức nuốt trọn sính lễ của con gái mình, những món đồ này cuối cùng vẫn sẽ được đưa vào hồi môn và trả về phủ Ninh Vương.
Một đi một lại, cũng không lỗ gì.
Nhưng… đồ của Ninh Vương không dám động vào, còn đồ của nàng thì chưa chắc.
Úc Nam Khanh nửa khép mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ hai cái lên thành bồn tắm, khẽ cười:
"Chút nữa gọi quản sự của phủ Ninh Vương đến đây, nói ta muốn lấy một vài món quen dùng từ hồi môn."
Những thứ như hương liệu và một số trang phục, trang sức mà nàng thường dùng khi còn ở phủ quốc công đều được xếp trong một rương hồi môn.
Trực tiếp đi lấy thì không được. Tối qua, nàng đã phát hiện tất cả rương hồi môn đều bị khóa, chìa khóa không nằm trong tay nàng mà có lẽ đã giao cho người của phủ Ninh Vương.
"Vâng, tiểu thư."
Vừa tắm xong, còn chưa kịp lau khô tóc, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói đầy tức giận:
"Ta đã dặn thế nào? Vương phi sức khỏe yếu, mấy ngày này cần yên tĩnh nằm nghỉ, không được tắm rửa, không được nhiễm gió lạnh. Nghe lời ta nói được đến đâu rồi hả?"
Giọng nói của Trầm Hương vang lên xen lẫn, thấp giọng xin lỗi:
"Vương phi tối qua đã hạ sốt, ra nhiều mồ hôi, người cảm thấy khó chịu dính dớp, dù sao cũng là tiểu thư khuê các, không tắm sao được?"
"Chẳng lẽ ta không phải là nữ nhân? Ta ít tắm một lần có chết đâu?"
Trầm Hương thầm nghĩ trong bụng: Sẽ chết thật đó.
Tiểu thư nhà nàng từ ăn mặc đến sinh hoạt đều rất cầu kỳ. Nếu không phải đồ đạc vẫn chưa chuyển hết qua đây, y phục nàng mặc lên người mỗi món đều phải được xông hương trước. Chứ đừng nói đến chuyện nàng đổ mồ hôi mà không được tắm.