Sau Khi Bị Hiến Tế Cho Điên Phê Trưởng Công Chúa Xung Hỉ

Chương 9

"Con người ai rồi cũng phải chết thôi."

Kiếp trước Úc Nam Nhu không chết, thì ai dám chắc nàng gả qua đó sẽ không sống sót?

Thời gian thấm thoắt trôi, thoáng chốc đã đến ngày 18 tháng Giêng – ngày nàng và Ninh Vương thành hôn.

…..

Ngày trước hôn lễ, sính lễ của Ninh Vương được chuyển đến phủ Úc quốc công.

Hôn sự vốn dĩ là để "xung hỉ", các nghi lễ như tam thư lục lễ đều bị giản lược, phủ quốc công tự nhiên không dám có ý kiến gì. Bản thân Úc Nam Khanh cũng không kỳ vọng gì nhiều.

Kiếp trước, sính lễ mà Úc Nam Nhu nhận được chỉ có vài rương lèo tèo, phần lớn là do trong cung ban tặng theo quy cách hoàng tử cưới vợ.

Theo quy tắc, khi hoàng tử Đại Tề thành hôn, sính lễ sẽ được liệt kê bởi một người xướng danh. Thời gian xướng danh càng lâu, càng thể hiện nhà chồng tôn trọng cô dâu. Lần này, danh sách sính lễ của phủ Ninh Vương được xướng suốt hơn nửa nén hương, dài đến mức những người đến phủ quốc công để xem trò cười cũng không khỏi kinh ngạc, nhìn nhau thán phục.

Không chỉ thế, các món đồ trong sính lễ đều không theo tục lệ như chăn gối hay đồ nội thất. Thay vào đó, toàn bộ được thay bằng những báu vật giá trị lớn, chẳng hạn như vòng ngọc bích họa tiết phượng, bình phong chạm khắc người và hạc tùng bằng ngọc thạch, chưa kể còn nhiều món đồ cổ quý giá và tranh chữ thật sự vô giá.

Hoàng gia vốn không thể mang hàng giả ra để đối phó, dưới ánh mắt đầy khó tin của mọi người, thái giám xướng danh cuộn lại danh sách, phất trần một cái, vượt qua Úc quốc công, đi thẳng đến trước mặt Úc Nam Khanh.

"Ninh Vương điện hạ đặc biệt căn dặn, những thứ này phải đích thân giao cho Úc cô nương." Thái giám mỉm cười thân thiện, kính cẩn dâng lên danh sách: "Úc cô nương nếu không có gì thắc mắc, lão nô sẽ hồi bẩm lại với điện hạ."

Úc Nam Khanh nhận lấy danh sách, hỏi thái giám:

"Đa tạ công công. Xin hỏi Ninh Vương điện hạ vẫn an ổn chứ?"

Câu hỏi này cũng là tâm tư của tất cả những người có mặt. Không phải nói rằng Ninh Vương đã "mệnh không còn dài" sao? Dù có tỉnh lại, chẳng phải cũng nên phát điên đến mức gϊếŧ người uống máu rồi sao? Làm thế nào mà vẫn có thể đích thân dặn dò sính lễ?

Thái giám vẫn giữ nụ cười niềm nở, đáp:

"Những sính lễ này đều là do Hoàng hậu nương nương để lại cho điện hạ. Tất cả đều được xử lý theo quy cách, Úc cô nương cứ yên tâm nhận lấy là được."

Về bệnh tình của Ninh Vương, hắn ta né tránh không nói, nhưng ai có mặt cũng đều là người tinh tường, sao có thể không nghe ra ẩn ý?

Sính lễ, thì ngươi nhận lấy.

Còn con người, thì cứ vậy thôi.

"Đa tạ công công." Úc Nam Khanh chỉnh lại áo choàng lông hồ ly trắng, ra hiệu cho Trầm Hương mang túi vàng nhỏ chứa kim quả tử đưa tới. Giọng nàng dịu dàng, yếu ớt, như thể chỉ cần chạm nhẹ đã vỡ tan.

Nhìn dáng vẻ của Úc Nam Khanh, những người đi theo thái giám từ phủ Ninh Vương không khỏi tiếc nuối: Vị vương phi này thân thể thật sự rất yếu, như vậy thì có thể sống được mấy ngày trong phủ Ninh Vương đây?

Nhưng Úc Nam Khanh không hề bận tâm người khác nghĩ gì. Trời bên ngoài lạnh đến thấu xương, nếu ở lại lâu hơn chắc chắn sẽ phải đối mặt với vô số lời tâng bốc giả dối. Nghi thức vừa kết thúc, nàng đã cùng Trầm Hương trở về Bích Lan Hiên.

Sáng sớm hôm sau, khi trời vẫn chưa sáng rõ, Úc Nam Khanh đã bị đánh thức để chuẩn bị trang điểm. Nàng nhắm mắt lười biếng, mặc cho mấy bà vυ' phía sau chỉnh sửa. Bộ hỷ phục đỏ tươi tầng tầng lớp lớp mặc lên người, lớp vải nặng nề như đè cả người nàng xuống.

Nhìn vào gương, nàng cuối cùng cũng cảm nhận được chút thực tế của việc sắp xuất giá.

Mái tóc đen dài như thác nước được búi lên, chiếc mũ phượng tinh xảo đặt trên đầu. Những chiếc trâm vàng khắc phượng, kim bộ diêu dài chạm vai tạo nên vẻ lộng lẫy. Khi việc trang điểm hoàn tất, ánh nắng ngoài trời đã rực rỡ.

Còn một lát nữa mới đến giờ lành để lên kiệu hoa, hỷ nương đề nghị:

"Tam tiểu thư, người có muốn ra tiền sảnh bái biệt quốc công gia không?"

Úc Nam Khanh không buồn ngẩng mắt, đáp:

"Chẳng phải lát nữa cũng phải ra đó sao?"

Hỷ nương khựng lại. Bà đã trang điểm cho không ít tiểu thư nhà quyền quý, nhưng đây là lần đầu tiên bà gặp một tân nương lạnh nhạt đến thế. Những tiểu thư khác xuất giá đều bịn rịn chia tay gia đình, còn nàng thì chẳng hề lưu luyến.

Bà thầm cười trong bụng: Đúng là vị Tam tiểu thư nổi tiếng tính tình tệ hại. Ở nhà đã kiêu căng thế này, đến phủ Ninh Vương rồi liệu có sống qua được đêm nay không đây?

Úc Nam Khanh không thích ánh mắt của mấy hỷ nương dừng lại trên người mình, liền trao đổi ánh mắt với Kỷ mụ mụ. Rất nhanh, căn phòng yên tĩnh trở lại.

Kỷ mụ mụ là nha hoàn hồi môn của mẫu thân nàng, đã nhìn nàng lớn lên. Giờ đây, khi mẫu thân nàng không còn, bà nhìn gương mặt nàng trong lớp hồng trang, khẽ gọi:

"Tiểu thư."

Úc Nam Khanh đang cúi đầu nghịch dải lụa trên hỷ phục, nghe vậy liền nghiêng đầu:

"Mụ mụ là muốn ta đến từ đường gặp mẫu thân một lần sao?"

Kỷ mụ mụ còn chưa nghĩ tới việc này:

"Tiểu thư muốn đi sao?"

"Không cần để mẫu thân phải lo lắng cho ta nữa." Úc Nam Khanh khẽ lắc đầu, giọng nói có chút phiêu linh, "Nếu có thể trở về phủ quốc công, ta sẽ vào từ đường tạ lỗi với mẫu thân."

Hốc mắt của Kỷ mụ mụ bỗng đỏ lên:

"Tiểu thư…"

"Này, ngày vui sao lại khóc? Ta chỉ là ở phủ quốc công đã chán ngán, muốn đổi một chỗ ở khác thôi. Hơn nữa, được hưởng vinh quang áp cả cha ta, cũng không tệ." Úc Nam Khanh cười, trấn an bà, "Mụ mụ vừa rồi muốn nói với ta điều gì?"

Kỷ mụ mụ dùng khăn tay lau mắt, tiến lại gần, nhỏ giọng dặn dò vài điều liên quan đến đêm tân hôn.

Dù Úc Nam Khanh đã sống lại một đời, nhưng cũng chưa từng trải qua đạo vợ chồng, khuôn mặt vốn bình tĩnh giờ cũng đỏ ửng lên.

Kỷ mụ mụ sợ nàng chịu ấm ức, định giải thích kỹ càng thêm một lần, nhưng Úc Nam Khanh vội ngắt lời:

"Mụ mụ, ta hiểu rồi."

Kỷ mụ mụ ngập ngừng:

"Tiểu thư, Ninh Vương là người tàn bạo, đến khi…"

"Mụ mụ." Úc Nam Khanh phải cắt lời, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, "Thật sự, ta hiểu rồi."

Kỷ mụ mụ vẫn còn nghi ngại, nhưng tiếng ồn ào náo nhiệt từ bên ngoài đã vang lên, hiển nhiên giờ lành đã gần kề. Bà đành gọi Trầm Hương, dúi vào tay nàng mấy cuốn sách nhỏ, thì thầm dặn dò.

Sau khi đến tiền sảnh hành lễ với Úc quốc công, chiếc khăn voan đỏ được trùm lên đầu, trước mắt chỉ còn một màu đỏ rực. Trong tiếng pháo nổ giòn giã, Úc Nam Khanh bước lên kiệu hoa, khởi hành đến phủ Ninh Vương.

So với không khí hân hoan tại phủ quốc công, phủ Ninh Vương lại có phần lạnh lẽo. Rõ ràng, chữ hỷ đỏ thắm đã được dán, đèn l*иg đỏ đã treo, thậm chí hai con sư tử đá ngoài cổng cũng đội mũ hoa đỏ. Nhưng chẳng hiểu vì sao, vẫn cảm thấy thiếu đi một chút không khí vui mừng.

Dẫu sao, trong kinh thành, ai dám không sợ chết mà đến phủ Ninh Vương xem náo nhiệt?

Đừng để đến lúc chưa thấy náo nhiệt đâu, cái mạng đã chẳng còn.

Úc Nam Khanh dựa vào âm thanh bên ngoài kiệu để đoán khoảng cách đến phủ Ninh Vương. Một trăm hai mươi tám rương hồi môn cùng mười sáu người khiêng kiệu hoa đi vòng quanh Hoàng thành một lượt, cuối cùng tiến vào phủ Ninh Vương.

Khi xuống kiệu, Ninh Vương không hề xuất hiện. Chỉ có mấy hỷ nương dìu nàng bước vào nơi cử hành lễ bái đường. Lúc bước qua bậu cửa, Úc Nam Khanh thoáng thấy một góc đỏ khác lướt qua dưới chân, nhưng vừa nhìn kỹ lại thì chẳng thấy gì.

Khăn voan che kín, nàng muốn nhìn rõ hơn cũng không được.

Khi giờ lành đến, hỷ nương đưa đầu dây hồng cho Úc Nam Khanh, đầu dây bên kia không biết được buộc vào cái gì. Cả hỷ đường yên tĩnh đến mức kỳ lạ, không hề có sự náo nhiệt thường thấy.

Cúi người hành lễ, Úc Nam Khanh thầm lướt qua danh sách các hoàng tử của Văn Cảnh Đế trong đầu, nhưng chẳng tìm được ai có thể thay mặt Ninh Vương làm lễ.

Chỉ còn lại một khả năng duy nhất… bên cạnh nàng là một con gà trống được người ta ôm đến.

Biểu cảm của Úc Nam Khanh trở nên phức tạp. Khi người xướng lễ hô vang "Phu thê giao bái", nàng hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn cúi người hành lễ.

Bái đường xong, còn chưa kịp để hỷ nương kéo tay nàng ra ngoài, một giọng nói lanh lảnh vang lên từ bên ngoài:

"Thánh thượng ban thưởng đến—"

Khi giọng nói thông báo phần thưởng của Hoàng thượng vừa dứt, mọi người xung quanh đều ào ào quỳ xuống. Thái giám xướng danh đọc danh sách ban thưởng từ Hoàng thượng suốt gần nửa nén hương. Ai ai cũng nói Hoàng đế rất yêu thương Ninh Vương, dù vì bệnh điên mà phế bỏ ngôi Thái tử, nhưng vẫn ban cho phủ đệ tốt nhất, phần thưởng thì không bao giờ thiếu.

Úc Nam Khanh lắng nghe một chút, phát hiện phần thưởng đều là những món đồ quý giá nhưng chẳng mấy thực dụng, không có vàng bạc thật sự. Kiếp trước, phần thưởng Hoàng đế ban cho Thẩm Vương đều là tiền bạc dễ lưu thông, nào giống như những món đồ này, toàn mang dấu ấn hoàng gia, không thể cầm cố ở bên ngoài.

Xem ra, tình cảnh của phủ Ninh Vương còn khó khăn hơn nàng tưởng.

Danh sách quà tặng cuối cùng không biết được giao cho ai. Sau khi đứng dậy, Úc Nam Khanh được đưa về phòng tân hôn. Nàng ngồi ngay ngắn trên giường cưới, từ buổi trưa chờ đến khi màn đêm buông xuống vẫn không thấy bóng dáng Ninh Vương đâu.

Trong phòng, lửa than cháy không ấm áp bằng ở Bích Lan Hiên. Không biết đã qua bao lâu, Úc Nam Khanh xoa xoa những ngón tay đã cứng đờ vì lạnh, cuối cùng cánh cửa cũng vang lên tiếng gõ.

Mấy nha hoàn bưng vài đĩa món ăn đặt lên bàn, cúi người hành lễ:

"Vương phi, xin dùng bữa."