Tiểu Hầu Gia Chỉ Muốn Chạy Trốn

Chương 9

Nghe vậy, thần sắc căng thẳng của Lạc Thiên Du thoáng dịu đi, cậu ngạc nhiên nhìn sang Chiêu Niệm. Vốn đang tính toán làm sao để thổi ngọn lửa này cháy to hơn, ai ngờ bị y dội một gáo nước, dập tắt sạch, còn nhân tiện nở ra một đóa hoa từ đống tro tàn. Chiêu Niệm quả thực là người hầu tài trí, cái miệng này không chỉ biến đen thành trắng, mà còn trích dẫn chính sử, lý lẽ rành mạch, trước sau logic, tự nhiên như thật. “Chuyên tâm học hành, một lòng sửa đổi” quả là tuyệt diệu!

Lão Hầu gia chưa kịp nổi giận, nghe xong quả nhiên đôi l*иg mày đang chay lại cũng dịu đi, ánh mắt lạnh lùng giờ thêm vài phần dò xét, hoài nghi hỏi: “Những gì ngươi nói, có thật không?”

Lạc Thiên Du khựng lại. Nếu giờ nói thật, e rằng không chỉ liên lụy Chiêu Niệm, mà quyển sách kia có khi còn đang trên người y. Cậu đành cắn răng: “…Là thật.”

“Hiếm khi thấy con có tâm như vậy.” Lạc Trấn Xuyên trầm ngâm một lát, nhìn thế tử nhà mình đang quỳ nghiêm chỉnh đầu gối trực tiếp va vào đá xanh, không biết đã âm thầm chịu đau đớn đến mức nào. Ông khẽ thở dài, ngữ khí pha chút bất lực: “Con chăm chỉ học hành, ta vui mừng còn không kịp, sao lại là tội? …Đứng dậy đi.”

“Hai ngày tới, ta cho phép con ra ngoài, nhưng không được gây chuyện, cũng chớ chơi bời quá khuya, khiến mẹ con lo lắng.”

Lạc Thiên Du: “…”

Vòng vo bày mưu tính kế một hồi, cuối cùng cũng lấy được sự ủng hộ từ cả cha lẫn mẹ.

Lão Hầu gia vội vã lên triều sớm, còn Lạc Thiên Du trở về Cẩm Lân viện của mình. Trong phòng ngủ, hương trầm thơm thoang thoảng lan tỏa, bốn lò sưởi nhỏ tí tách cháy, hơi ấm nồng nàn bốc lên, khiến tay chân cũng dần trở nên ấm áp.

Cậu ngủ một mạch đến quá trưa tận khi mặt trời ngả bóng. Lúc tỉnh dậy, ánh chiều tà đã lướt qua ngọn liễu, thị nữ đang châm đèn, nghe tiếng Tiểu Hầu gia thức giấc, liền vội vàng kéo màn giường, nhanh nhẹn chuẩn bị nước rửa mặt và dược liệu thơm. Nàng bưng chậu đồng đến, cung kính hầu hạ cậu rửa mặt.

“Tiểu Hầu gia nhà các ngươi đâu?”

Giữa lúc Cẩm Lân viện đang náo nhiệt nhất, một giọng thiếu niên bất ngờ vang lên, tiếng bước chân từ xa vọng lại, trong trẻo mà dứt khoát. Các thị nữ bất giác ngừng đùa vui.

Người ấy vung tay, khẽ vén rèm bông, áo lông cáo điểm sương giá mang theo luồng khí lạnh, nhưng không thể che nổi phong thái cao quý sang trọng của vị khách không mời. Lạc Thiên Du nhìn rõ dung mạo đối phương.

Trong đầu cậu tức thì hiện lên một cái tên Lâu Hàm.

Vừa thấy Lâu Hàm, Lạc Thiên Du như nghe tiếng chuông cảnh tỉnh vang lên trong tâm trí. Lâu Hàm, một trong những cổ phiếu công tiềm năng của cốt truyện gốc, tuy không có nhiều đất diễn, nhưng ngoài đời lại sống động hơn nhiều.