Tiểu Hầu Gia Chỉ Muốn Chạy Trốn

Chương 10

Cha Lâu Hàm là Trấn Quốc tướng quân Lâu đại nhân, cánh tay đắc lực của Lạc hầu gia nắm giữ binh quyền. Đến đời con, Lâu Hàm trở thành cái đuôi đi theo cậu gây đủ chuyện trời ơi đất hỡi. Hai tên bất lương này kết lại chẳng thiếu lần quậy tung cả kinh thành.

Lâu Hàm chẳng có nhiều fan ghép đôi, y chỉ là một thiếu niên kiêu ngạo, ngang ngược, hống hách. Từ khi gặp Văn Ngọc. nhân vật thụ chính, liền như sói đói gặp mồ, vì muốn cướp đoạt mỹ nhân mà bất chấp mọi thủ đoạn.

Xét tổng thể, ngoài gương mặt dễ nhìn và xuất thân công tử giàu có, y cũng chẳng có ưu điểm gì đáng nhắc đến.

Lạc Thiên Du thầm nhủ, nhân vật này hình như cũng chẳng khác gì mình? Vậy sao ghép cặp của cậu với Văn Ngọc lại có nhiều fan đến thế?

“Càng ngày càng vô phép tắc.” Lạc Thiên Du nhanh chóng trấn tĩnh, mắng cái đuôi nhỏ này không chút e dè. Cậu khẽ nhíu mày, trầm giọng: “Hầu phủ là sân chơi của nhà ngươi sao? Muốn vào là vào, chẳng cần bẩm báo chủ nhân?”

Quả nhiên, chiêu này phát huy tác dụng. Lâu Hàm khựng lại, thoáng chút chột dạ, giọng nhỏ đi vài phần: “Ta là khách quen, thị vệ nhà ngươi đương nhiên chẳng cản ta… Ngươi giận rồi sao?”

Thấy Tiểu Thế tử không đáp, Lâu Hàm không dám ngồi gần mép giường Lạc Thiên Du như thường ngày, mà chỉ dám kéo ghế ngồi xuống bên cạnh: “Hơn nữa, chẳng phải chúng ta đã hẹn tối nay đi xem hát ở thành Nam sao?”

Lạc Thiên Du thầm nghĩ, quả nhiên không ngoài dự đoán. Kẻ vô học này, đúng là rủ cậu đi quậy phá.

“Không đi.” Tiểu Hầu gia từ chối dứt khoát không chút do dự.

“Cái gì?” Lâu Hàm ngớ người. Trước giờ, những chuyện như thế này, Lạc Thiên Du chẳng phải luôn hào hứng nhất sao?

Y vội hỏi: “Tổ tông ơi, sao lại không đi?”

“Cứ nói ta nhiễm phong hàn, thân thể bất an, không đi được.”

“Không thể nói là bất an!” Lâu Hàm sốt sắng: “Tiểu Hầu gia, tối nay dù có phải bò, ngươi cũng phải bò đến đó!”

Lạc Thiên Du nhướng mày, khóe mắt giật nhẹ: “Sao, ông chủ rạp hát đó là ác bá kinh thành à? còn chơi trò rút thăm, ép khách mua vé nữa à?”

Lâu Hàm nghe câu này, tuy từ ngữ lạ lùng, nhưng cũng hiểu đại ý, vội đáp: “Không phải vậy.”

“Chẳng phải mấy hôm trước, ngươi phải lòng khôi mới của rạp hát, hính là đêm nay nàng sẽ diễn ngươi còn hẹn với ông chủ rạp, bao trọn cả đêm diễn sao?”

Lạc Thiên Du khựng lại. Trước khi xuyên đến, cậu quên béng mất vụ này. Thì ra Tiểu Hầu gia đã đặt trước cả rạp hát từ vài ngày trước, còn hẹn với hoa khôi kia, đêm diễn toàn bộ chi phí do cậu chi trả.