Tiểu Hầu Gia Chỉ Muốn Chạy Trốn

Chương 8

Từ đây về sau, Lạc Thiên Du rơi vào vòng xoáy tình ái, nếm trải đủ mọi đắng cay, còn liên lụy cả gia tộc, sau lưng không còn ai chống đỡ, cuối cùng thân tàn tâm kiệt, bỏ mạng nơi đất khách quê người, một kết cục mới thê lương làm sao?

Nghĩ đến đây, Lạc Thiên Du cảm thấy da đầu tê dại, như thể một gáo nước lạnh từ đầu đổ xuống chân, toàn thân lạnh buốt. Cứ ngỡ xuyên không đến đây, ít nhất còn được tiêu dao thêm đôi ba năm, ai ngờ mạch truyện đã bắt đầu đi nhanh thế này?

Không được.

Cậu phải tự cứu lấy mình.

Nhưng làm sao để đảm bảo tuyệt đối không có cơ hội chạm mặt Văn Ngọc? Sợ rằng sức mạnh của nguyên tác khó mà đi ngược lại, trước những những biến cố chồng chất, nếu muốn phòng cháy từ lúc chưa bén lửa, e rằng phải tìm một lý do xác đáng khiến bản thân trong hai ngày tới tuyệt đối không thể rời phủ.

Lão Hầu gia Lạc Trấn Xuyên thở ra một hơi nặng nề, thần sắc dịu đi đôi phần, trong lòng thoáng dâng chút xót xa và tiếc nuối. Ông chỉnh lại vạt áo, trên người là áo choàng màu lam thêu kỳ lân đạp mây, đầu đội mũ hiền sĩ, để thị vệ buộc đai lưng, chỉnh sửa trang phục chỉnh tề.

Bỗng nghe phía sau vang lên một tiếng "bịch", động tĩnh không nhỏ khiến ông quay đầu lại.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lạc Thiên Du quỳ xuống, đầu cúi thấp, trán chạm vào phiến đá xanh, động tác mượt mà như nước chảy: “Phụ thân, đêm qua ở từ đường, con đã thức trắng đọc hết hai quyển Hoàng thư.”

“Người có bản lĩnh thì phạt con thêm hai ngày nữa đi!”

Lời vừa thốt, cả sảnh đường lặng ngắt như tờ.

Tôn phu nhân làm rơi khăn tay xuống đất, thị nữ không dám nhặt, chỉ hoảng hốt liếc nhìn sắc mặt Hầu gia.

“Con vừa nói gì?” Lão Hầu gia trầm giọng.

Chiêu Niệm toát mồ hôi lạnh, hồn vía lên mây, nhưng phản ứng nhanh nhất. Chưa để Tiểu Hầu gia kịp nói thêm điều gì kinh thiên động địa, y vội quỳ một gối, giọng trầm cung kính giải thích: “Bẩm lão gia, sách mà công tử nhắc đến là tác phẩm của Vương Phu Tử, luận bàn về đạo trị quốc. Thuộc hạ đêm khuya hôm qua đã mang đến từ đường. Trước đó, thiếu gia đã thông hiểu quyển ba, quyển bốn về Nhậm Quan và Tể Chế, nhưng vì mấy ngày bị phạt quỳ, tiến độ chậm trễ. Vậy nên, thiếu gia đành mượn ánh nến yếu ớt ở từ đường, thức thâu đêm đọc sách.”

“Công tử sợ lão gia trách phạt thuộc hạ tự ý mang sách, nên chủ động nhận lỗi, gánh hết tội về mình.” Chiêu Niệm vừa nói vừa khéo léo đứng chắn trước Lạc Thiên Du, cúi đầu dập một cái, lời lẽ ngay thẳng, tha thiết: “Sắp đến kỳ thi hội, công tử tuy bị phạt vì nghịch ngợm, nhưng vẫn không quên chuyên tâm học hành, một lòng sửa đổi!”